Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
"Các ngươi nghĩ hay lắm! Đây là lươn lão sư làm cho chúng ta ăn, các ngươi không có phần!" Na Tra vừa ăn vừa nhấn mạnh từng chữ nói.
Lâm Bắc Phàm nghĩ mãi không hiểu, làm sao có thể vừa ăn vừa nói chuyện?
Kỹ năng này thật ngưu bức.
Son Goku thì nãy giờ không nói gì, bởi vì trong miệng hắn đã sớm chất đầy đồ ăn, không nói được.
Các bệnh nhân tâm thần cảm thấy vô cùng bi thương.
"Na Tra làm phản rồi, hắn hàng địch bán nước, có đồ tốt cũng không chia cho chúng ta!"
"Tất cả mọi người đều là bệnh hữu, cách mạng hữu nghị đã nói đâu?"
"Thương tâm khổ sở!"
...
"Ta không cho các ngươi ăn, ta cho các ngươi tức chết!" Na Tra lè lưỡi.
Đúng lúc này, một y tá đi đến, đôi mắt tóe ra lửa nói: "Viện trưởng, có bác sĩ đến nộp đơn, bộ dáng hắn vừa trẻ tuổi lại vừa đẹp trai, phong thần như ngọc, công tử văn nhã, giống như xuyên việt từ cổ đại đến!"
"Vậy sao, dẫn hắn vào đi!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
Thế là một người trẻ tuổi trông giống công tử văn nhã đi đến.
"Ngao Bính!" Đám người kinh hô.
"Hảo bằng hữu, ngươi tìm đến ta!" Na Tra bỏ lươn xuống, hưng phấn chạy tới.
Người trước mắt chính là Ngao Bính.
Nhưng Lâm Bắc Phàm có thể nhìn ra đó là người đầu tiên chân chính thức tỉnh, hắn không chỉ nhớ lại mọi thứ mà còn vô cùng lý trí tỉnh táo, không bị đối xử như bệnh nhân tâm thần như mấy người kia.
"Không có việc gì là tốt rồi!" Ngao Bính cười gật đầu.
"Hảo bằng hữu, ngươi cũng là bệnh nhân tâm thần bị bắt vào đây sao?" Na Tra ôm Ngao Bính chân, lớn tiếng hỏi.
"Ta không phải, ta tới nhậm chức bác sĩ!" Ngao Bính đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, trịnh trọng nói: "Xin chào viện trưởng, ta là Ngao Bính, tốt nghiệp đại học XX, sau khi tốt nghiệp đã tới đại học Tasmania ở nước ngoài bồi dưỡng, cuối cùng lấy được học vị bác sĩ. Ta còn từng viết rất nhiều bài luận trên tuần báo bệnh tâm thần, được các vị tiền bối tán thành, ta muốn xin việc làm bác sĩ ở bệnh viện tâm thần, mong viện trưởng đồng ý!"
"Bồi dưỡng ở đại học Tasmania lấy học vị bác sĩ, còn viết luận trên tuần báo bệnh tâm thần, được nhiều lão tiền bối tán thành, ngươi đến chỗ ta là uổng tài, chỗ nước cạn ta không chứa được Chân Long!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Thật ra ta rất hi vọng viện trưởng có thể cho ta cơ hội này, bởi vì ta là ca ca thất lạc nhiều năm của Na Tra, cho nên ta muốn tới chăm sóc hắn, xin vào cương vị này tương đối dễ dàng." Ngao Bính nói.
"Hóa ra là như vậy!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.
"Viện trưởng, những bệnh nhân tâm thần kia cứ giao cho ta, ta có niềm tin to lớn là có thể trị hết bệnh của bọn họ!" Ngao Bính nói.
"Được, tới thử việc trước một tháng, nếu như biểu hiện của ngươi xuất sắc thì chúng ta sẽ ký hợp đồng chính thức. Đúng rồi, ngươi bây giờ đã kết hôn chưa? Hoặc có nhân tình gì không?" Lâm Bắc Phàm nói.
Ngao Bính bị vấn đề này hỏi cho ngớ ra, sao bỗng nhiên lại kéo tới phương diện này rồi?
Lâm Bắc Phàm vụng trộm nháy mắt, Ngao Bính nhìn theo ánh mắt hắn, trông thấy tiểu hộ sĩ đang ẩn ý đưa tình nhìn mình.
Lâm Bắc Phàm vỗ vai Ngao Bính, nhỏ giọng nói: "Ngươi xem tiểu cô nương nhà người ta có ý với ngươi. Nếu như ngươi cũng vậy thì ta có thể giúp các ngươi dắt nối quan hệ..."
Ngao Bính: "..."
"Không được! Ngao Bính là của ta, ai cũng không thể cướp đi, nữ nhân cũng không được!" Na Tra rống to.
Lâm Bắc Phàm vứt Na Tra ra ngoài.
"Tiểu hài tử gia gia qua một bên chơi! Ý kiến của người bệnh tâm thần không quan trọng!" Lâm Bắc Phàm tiếp tục vỗ vai Ngao Bính nói: "Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, không cần thẹn thùng! Ngươi muốn phương thức liên lạc gì của nàng? Điện thoại, QQ, Wechat hay là DingTalk, ta đều có!"
Ngao Bính: "..."
Sau đó Ngao Bính ở lại bệnh viện tâm thần này.
Hắn tiếp nhận công việc của Lâm Bắc Phàm, xem bệnh cho mấy bệnh nhân tâm thần này, còn tiêm mông uống thuốc.
Một hôm, hắn tiêm cho Diệp Thiên Đế.
"Diệp Thiên Đế, ngươi cởi quần ra, ta tiêm cho ngươi!" Ngao Bính lấy một cái kim tiêm mới tinh xuống từ trên giá thuốc, rút thuốc vào trong, nói với Diệp Thiên Đế.
Diệp Thiên Đế không cởi quần, ngược lại còn giáo huấn Ngao Bính, nói: "Ta nói này Ngao Bính, ngươi không cần giả vờ, tất cả mọi người đều tới cùng một thế giới, có ai mà không biết? Giả bộ như không biết chúng ta thú vị lắm sao?"
"Ta không giả bộ như không biết, ngươi là Diệp Thiên Đế, hắn là Viêm đế, hắn là..." Ngao Bính điểm danh từng người một: "Ngươi xem mỗi một người ta đều biết, ta rất quan tâm tới mọi người, cho nên mới nộp đơn tới để chăm sóc các ngươi, mau cởi quần ra nhanh lên, tiêm vào một mũi, khỏi bệnh xong là có thể đi ra!"
"Nhưng ta vẫn không phục!" Diệp Thiên Đế lớn tiếng nói: "Tất cả mọi người đều tới từ cùng một thế giới, vì sao ngươi ở bên ngoài còn ta lại ở bên trong? Ngươi trở thành bác sĩ, còn ta lại thành bệnh nhân tâm thần?"
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?" Ngao Bính không kiên nhẫn.
"Đợi lát nữa tiêm nhớ nhẹ tay một chút, ta sợ đau!" Diệp Thiên Đế đáng thương nói.
Ngao Bính: "..."
...
Lôi kéo nhiều như vậy, hóa ra chỉ để nói chừng này?
Ngao Bính kiểm tra phòng bệnh xong liền trở về báo cáo tình huống cho Lâm Bắc Phàm: "Tất cả mọi người đều đã tiêm thuốc, uống thuốc, tình huống khá ổn định, rất nhiều người có dấu hiệu chuyển biến tốt, có lẽ không bao lâu nữa là bọn họ có thể xuất viện!"
"Xuất viện là tốt nhất!" Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên nói: "Ngươi khôi phục thế nào?"
Trong mắt Ngao Bính lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy đương nhiên.
Ngay cả hắn cũng có thể khôi phục, thế giới cộng chủ vô cùng cường đại không thể nào không khôi phục.
Mặc dù huyễn cảnh này lợi hại, nhưng không hạn chế được hắn.
Trên thực tế, những bệnh nhân tâm thần kia chỉ cần nghĩ nhiều hơn một chút là sẽ biết Lâm Bắc Phàm đang trêu chọc bọn họ.
Nhưng tinh thần bọn họ xảy ra vấn đề, lại còn có ảo cảnh hạn chế, cho nên không thể nào nghĩ ra.
Ngao Bính nâng kính mắt: "Ta là bác sĩ tâm thần, mấy năm gần đây vẫn luôn nghiên cứu về phương diện này. Ta phát hiện trên thế giới này có một số bệnh nhân tâm thần vô cùng kỳ quái, giống như Diệp Thiên Đế, bởi vì tiếp xúc nhiều cho nên ta đã thức tỉnh ký ức! Sau khi biết rõ Na Tra ở trong đây, ta liền chạy tới, không ngờ tất cả mọi người đều ở cùng với nhau, chắc chắn là công lao của viện trưởng!"
"Không sai, là ta làm, tập trung cứu chữa có hiệu quả hơn!" Lâm Bắc Phàm cười: "Mấy ngày này ngươi vất vả một chút, đợi mọi người khôi phục bình thường rồi, thế giới chúng ta sẽ có thêm rất nhiều cường giả!"
Ngao Bính trịnh trọng nói: "Chắc chắn không phụ ủy thác!"