Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 1040 - Chương 1040. Hạo Thiên Thượng Đế Cuối Cùng Cũng Ngả Bài

Chương 1040. Hạo Thiên thượng đế cuối cùng cũng ngả bài Chương 1040. Hạo Thiên thượng đế cuối cùng cũng ngả bài

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

Nội tâm Hạo Thiên thượng đế sảng khoái muốn nổ tung!

Hắn vẫn luôn chờ mong giờ khắc này, bây giờ cuối cùng cơ hội đã tới! Hắn quyết định chưa ngả bài ngay lập tức, gỡ bỏ từng thứ một, tốt nhất nên để bản thân Lâm Bắc Phàm tìm hiểu được, như vậy có cảm giác sảng khoái mãnh liệt!

"Lâm huynh, đại hội bàn đào sắp sửa bắt đầu, ngươi theo ta vào!" Hạo Thiên thượng đế thân thiết nắm tay Lâm Bắc Phàm, từng bước một chậm rãi đi vào Lăng Tiêu bảo điện.

Trong quá trình này, thần tiên bọn hon đi ngang qua đều đứng lên chào hỏi.

"Thiên Đế!"

"Thiên Đế!"

Lâm Bắc Phàm "ngây thơ" cười: "Những thần tiên này thật thú vị, thế mà lại bảo ngươi là Thiên Đế? Rõ ràng ngươi tên là 'Thiên Hạo', thiếu một chữ khác biệt như ngày với đêm! Thật sự cho rằng mặc hoàng bào vào thì là Thiên Đế sao? Ha ha..."

"Đúng đúng đúng, chắc chắn bọn họ nhận lầm người rồi, ta làm sao có khả năng là Thiên Đế!" Hạo Thiên thượng đế cũng cười.

"Đúng vậy! Thiên Đế là ai, ngươi là ai, Thiên Hạo huynh, nói một câu không khách khí, ngươi còn không xứng xách giày cho người ta!" Lâm Bắc Phàm vô cùng không khách khí nói.

"Không sai, ta còn không xứng xách giày Thiên Đế!" Hạo Thiên thượng đế cười ha ha, cảm giác rất thú vị.

"Nơi này là đại hội bàn đào, là thịnh hội Hạo Thiên thượng đế tổ chức để ăn mừng lượng kiếp kết thúc, tam giới quy vị, đợi tới trưa là có thể nhìn thấy Thiên Đế đúng không? Không biết bộ dáng hắn như thế nào..." Lâm Bắc Phàm "căng thẳng".

"Ha ha, ngươi sẽ có thể nhìn thấy hắn ngay lập tức, hơn nữa còn vô cùng chấn kinh!" Hạo Thiên thượng đế mỉm cười.

Cuối cùng đã đi tới giữa Lăng Tiêu bảo điện.

Hạo Thiên thượng đế chỉ vào một vị trí vô cùng cao nói: "Lâm huynh, chờ lát nữa thịnh hội bắt đầu, ngươi ngồi ở đây!"

Lâm Bắc Phàm chấn kinh: "Cái này làm sao mà được, vị trí này quá trân quý, ta có tài đức gì?"

Các thần tiên xung quanh cũng chấn kinh.

Một người vô danh thế mà lại được Hạo Thiên thượng đế mời ngồi vào vị trí bên tay trái hắn, đó là vị trí chỉ có khách quý chân chính mới có tư cách ngồi, thực lực chí ít cũng phải Chuẩn Thánh, người này có tài đức gì?

"Lâm huynh ngươi đừng từ chối, ta nói ngươi ngồi, ngươi cứ ngồi!" Hạo Thiên thượng đế cười to.

Lúc này, Vương Mẫu nương nương đi tới.

Vương Mẫu nương nương vốn cũng là một đạo tổ phụng dưỡng Đạo Tổ, tên là Dao Trì, về sau được Đạo Tổ phong làm Vương Mẫu nương nương, phụ giúp Hạo Thiên thượng đế chưởng quản Thiên Đình.

Có thể nói Vương Mẫu nương nương và Hạo Thiên thượng đế đã quen biết nhau từ nhỏ, hơn nữa quan hệ còn không cạn.

Nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hạo Thiên thượng đế vui vẻ như vậy, thân mật trịnh trọng đối đãi với một người như vậy.

"Thiên Đế, hắn là..." Vương Mẫu nương nương hỏi.

"Dao Trì, để ta giới thiệu cho ngươi một chút, người này chính là hảo hữu ở một thế giới khác của ta, tên là Lâm Bắc Phàm, là thế giới cộng chủ, thân phận không khác ta lắm, vô cùng bất phàm, hiếm lắm mới tổ chức bàn đào thịnh hội cho nên ta mời hắn qua làm khách!" Hạo Thiên thượng đế cười giới thiệu.

"Hóa ra là Thiên Đế hảo hữu, hạnh ngộ!" Vương Mẫu nương nương lộ ra một nụ cười thân thiết.

"Hạnh ngộ!" Lâm Bắc Phàm ra vẻ tự nhiên gật đầu, sau đó nhỏ giọng hỏi Hạo Thiên thượng đế: "Thiên Hạo huynh, người trước mặt này là ai? Thoạt nhìn ung dung hoa quý, muôn hình vạn trạng, vô cùng bất phàm..."

"Nàng chính là một trong những chủ nhân của Thiên Đình, Vương Mẫu nương nương!" Hạo Thiên thượng đế nói.

Lâm Bắc Phàm lập tức "chấn kinh", cộp cộp cộp lui về phía sau ba bước, lắp bắp không nói nên lời.

Lâm Bắc Phàm phản ứng như vậy làm Hạo Thiên thượng đế rất hài lòng, thứ hắn muốn chính là loại cảm giâc sảng khoái này.

"Thật trăm phần trăm, không tin ngươi nhìn người xung quanh!"

Lâm Bắc Phàm nhìn xung quanh một vòng, phát hiện tất cả nữ tiên đều tụ lại với nhau, do Vương Mẫu nương nương cầm đầu.

"Nàng... Nàng thật sự là Vương Mẫu nương nương!" Lâm Bắc Phàm há mồm.

Nhìn kỹ lại, phát hiện tất cả nam tiên cũng gần như lấy Hạo Thiên thượng đế làm trung tâm, nhỏ giọng nghị luận.

Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn về phía Hạo Thiên thượng đế, trong ánh mắt có thêm một chút sắc bén cùng với quan sát kỹ: "Vậy ngươi rốt cuộc là ai? Có thể tùy ý đi lại ở Lăng Tiêu bảo điện, chúng thần tiên gặp ngươi đều cúi đầu vấn an, ngươi tuyệt đối không phải Thiên Hạo huynh ta biết!"

Cuối cùng vẫn không giấu được!

Hạo Thiên thượng đế mỉm cười bất đắc dĩ, nói với vẻ thống khổ, hổ thẹn, bá khí, còn có một chút mừng thầm có giấu cũng không giấu được: "Lâm huynh, thật xin lỗi, ta vẫn luôn lừa dối ngươi! Tên thật của ta không phải là Thiên Hạo, thực ra ta tên Hạo Thiên, chính là Thiên Đình chi chủ của Hồng Hoang, tam giới chi chủ Hạo Thiên thượng đế!"

Cuối cùng đã ngả bài!

Cuối cùng cũng ngả bài trước mặt Lâm huynh!

Hạo Thiên thượng đế cảm thấy sảng khoái trước nay chưa từng có, nói cho đơn giản thì chính là sảng khoái tung trời!

Lại nhìn Lâm Bắc Phàm, quả nhiên giống như hắn dự đoán, cả khuôn mặt đều tràn đầy khiếp sợ và không thể tin, lập tức cộp cộp cộp lui về phía sau ba bước, "chấn kinh" nói: "Hóa ra... Hóa ra ngươi chính là Hạo Thiên thượng đế!"

"Không sai, ta chính là Hạo Thiên thượng đế! Thật xin lỗi, gạt ngươi là bởi vì ta có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ..."

"Không hỏi ngươi, ngươi câm miệng cho ta!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.

"Ai, được, miễn ngươi hiểu được là tốt!" Hạo Thiên thượng đế gật đầu.

Đám người khiếp sợ đến mức suýt rớt mắt. Cảnh tượng này quá hoang đường, đường đường là Hạo Thiên thượng đế mà lại bị một tiểu tử vô danh mắng, Hạo Thiên thượng đế lại còn vui vẻ chịu đựng, trông rất hưởng thụ.

Trước kia Thánh Nhân mắng hắn một câu cũng khiến hắn ghi hận rất lâu.

"Đây là có chuyện gì?" Vương Mẫu nương nương hỏi.

Nàng cũng cảm thấy cảnh tượng này rất kỳ quái, biểu hiện của Hạo Thiên thượng đế có chút "mất mặt".

"Dao Trì, không trách Lâm huynh, thực ra là ta vẫn luôn có lỗi với hắn..." Hạo Thiên thượng đế "cười khổ", sau đó lời ít ý nhiều nói nhân quả giữa hắn và Lâm Bắc Phàm ra.

Vương Mẫu nương nương gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Tiếp đó Hạo Thiên thượng đế lại nói với Lâm Bắc Phàm: "Lâm huynh, thân phận của ta nhạy cảm, cho nên lúc đó mới che giấu thân phận, hi vọng ngươi có thể hiểu cho! Ta thật lòng coi ngươi là hảo hữu tri tâm, đợi chút nữa ta nhất định sẽ bồi tội với ngươi!"

"Một câu xin lỗi là xong việc? Ngươi lừa gạt ta lâu như vậy, hại ta gánh hai phần tâm, giống như thằng ngốc! Ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu không ta thà tuyệt giao với ngươi!" Lâm Bắc Phàm thở phì phò nói.

"Được được được, ta nhất định sẽ bồi tội với ngươi!" Hạo Thiên thượng đế cười theo nói: "Mau ngồi, ngồi!"

Người đã đến đông đủ, bàn đào thịnh hội chính thức bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment