Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Đầu đỉnh cấp đại yêu thứ nhất bị mất mạng, loài người hưng phấn.
Tiếp theo, dưới sự chỉ đạo của Lâm Bắc Phàm, chín đầu thổ cự nhân vây công đầu đỉnh cấp đại yêu thứ hai, phát huy đặc tính bản thân nổ không chết, đánh không mệt, chín đầu thổ cự nhân lại một lần nữa vây khốn một đầu đại yêu.
Lâm Bắc Phàm không chút khách khí ném ra một đống linh phù.
“Ầm ầm ầm rầm rầm..."
Đỉnh cấp đại yêu phát ra tiếng gầm thống khổ.
Bạch Thanh Thanh lại một lần nữa ra tay, vung đao chém đầu đỉnh cấp đại yêu thứ hai.
Liên tục hai đầu đỉnh cấp đại yêu bị mất mạng, nhân loại sĩ khí bừng bừng, cảm giác thắng lợi đã cách bọn họ không xa.
Nhưng tất cả những việc này đã chọc giận Kiếm Xỉ Yêu Vương. Nó tới đây để huỷ diệt thành trì của nhân loại, không nghĩ đến lại bị con kiến trước mắt xử lý mất hai đại tướng, cảm giác tôn nghiêm của bản thân bị khiêu khích.
Ánh mắt Kiếm Xỉ Yêu Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Lâm Bắc Phàm ở nơi xa.
Nó là Yêu Vương, có được trí tuệ tương đương với nhân loại, liếc mắt đã nhìn ra được thật ra trăm đầu thổ cự nhân này chịu sự khống chế của Lâm Bắc Phàm, chỉ cần giết Lâm Bắc Phàm, tất cả thổ cự nhân đều sẽ không đánh tự hủy.
Cái cằm to lớn của Yêu Vương nâng lên hạ xuống, giống như con cóc.
Giang Trường Thanh hô to: “Không tốt! Kiếm Xỉ Yêu Vương liền muốn phóng ra thiên phú thần thông Sóng Siêu m, mau cứu Lâm Bắc Phàm!”
"Ngao..."
Hiển nhiên, tiếng hô của hắn ta đã quá muộn.
Tiếng gào to này đã phát ra, hệt như một đạo sóng lớn vô hình phun ra.
Sóng Siêu m vốn vô hình, nhưng mọi người như thấy được lực lượng của Sóng Siêu m, bởi vì tất cả người cùng yêu thú ngăn phía trước nó đều bị mất mạng. Ngay cả một đầu đại yêu quái ngăn cản phía trước cũng không chịu nổi tiếng gào này mà đầu nổ tung. m thanh này đuổi sát Lâm Bắc Phàm!
Bạch Thanh Thanh chắn ở phía trước: “Ta sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện gì!”
“Không cần, ta có thứ này!”
Lâm Bắc Phàm lấy ra một lá Chân Không Phù.
Đối phó với kỹ năng âm thanh, biện pháp tốt nhất chính là làm nó mất đi môi trường lan truyền.
Lâm Bắc Phàm xé rách Chân Không Phù, tất cả không khí xung quanh đều bị gạt ra, hình thành một mảnh không gian chân không cực lớn.
Sóng Siêu m của Yêu Vương vừa truyền tới đây đã lách qua, căn bản không ảnh hưởng tới hắn.
Kiếm Xỉ Yêu Vương vô cùng bực bội, kỹ năng thiên phú của bản thân lại vô dụng?
Quá vũ nhục Yêu Vương!
Gai trên người nó phát ra ánh sáng, hóa thành ngàn vạn đạo kiếm mang bắn nhanh ra ngoài.
Nó nhất định phải dùng thực lực của bản thân cắt con tiểu côn trùng này thành mảnh nhỏ!
“Vèo vèo vèo vèo vèo…
“Yêu Vương quá hung mãnh, chúng ta rút lui!” Lâm Bắc Phàm lấy Truyền Tống Phù ra, truyền tống hai người bọn họ vào Giang Nam thành, bỏ trốn mất dạng.
Ngay một giây sau khi bọn họ rời đi, thổ cự nhân dưới chân Lâm Bắc Phàm đã bị kiếm mang hủy thành mảnh vụn.
Cảm ứng được tiểu côn trùng lại dám chạy thoát ngay dưới mí mắt mình, Kiếm Xỉ Yêu Vương càng thêm bực bội, không tiếp tục che giấu lực lượng của bản thân, gai trên người lại một lần nữa hóa thành ngàn vạn kiếm mang bắn nhanh tới.
Dưới ngàn vạn kiếm mang, trăm đầu thổ cự nhân của Lâm Bắc Phàm thi cốt vô tồn.
“Ầm ầm ầm ầm ầm…”
Nhưng sau đó, nó lại nhanh chóng gây dựng lại, tiếp tục chiến đấu.
Đứng trên tường thành Giang Nam thành, Lâm Bắc Phàm đắc ý vô cùng: “Trừ phi ngươi có khả năng xử lý ta, bằng không đám tiểu binh của ngươi cứ đợi ta thanh lý sạch sẽ đi, ta nhất định sẽ đánh ngươi thành quang can tư lệnh (1)!”
(1) Quang can tư lệnh: ý chỉ tướng không binh
Thua thiệt nhiều lần, Kiếm Xỉ Yêu Vương lửa giận nổi đùng đùng, sức chiến đấu cũng tăng lên.
Không đối phó được tiểu côn trùng kia, ta còn không đối phó được các ngươi sao?
Hôm nay, ta nhất định phải xé nát các ngươi!
“Rống!” Thân thể khổng lồ chuyển động linh hoạt, đột nhiên đánh ra chiêu Thần Long Bái Vĩ, đánh pháp bảo Tam Túc Đỉnh của lão viện trưởng thủng một lỗ. Pháp bảo và tâm thần tương liên, pháp bảo bị hủy, tâm thần bị thương.
Giang Trường Thanh phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt, sức chiến đấu hao tổn ba bốn thành.
Tất cả gai trên lưng Yêu Vương lại một lần nữa phát sáng, toàn bộ nhắm thẳng vào Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành vẫn luôn dùng kiếm chém nó.
“Vèo vèo vèo vèo…”
Kiếm của hai vị kiếm khách đỉnh tiêm vung vẩy thành lưới, tiến hành ngăn cản.
“Keng keng keng keng keng…”
Trên tay Lý Tầm Hoan nhiều thêm mấy thanh phi đao, đánh lén đôi mắt của Yêu Vương.
“Vèo vèo vèo vèo vèo…”
"Ngao!” Yêu Vương đột nhiên bạo phát thiên phú thần thông Sóng Siêu m của bản thân, nghe thấy âm thanh này, tâm thần mọi người đều run lên.
Cao thủ đọ sức, sai một ly đi ngàn dặm.
Chỉ một chút sơ sẩy vừa rồi, tuyến phòng thủ của ba người Tây Môn Xuy Tuyết, Diệp Cô Thành, Lý Tầm Hoan xuất hiện sai lầm, sau đó bị kiếm mang của Kiếm Xỉ Yêu Vương phá vỡ, công kích thẳng vào thân thể bọn họ.
"Phốc" "Phốc" "Phốc"
Ba người đẫm máu, quần áo bị nhiễm đỏ, từ không trung rớt xuống dưới.
“Lý ca!” Tôn Tiểu Hồng phi tới, tiếp được Lý Tầm Hoan đang rơi xuống, thuận tiện cứu cả hai người khác.
“Giang Nam… Giang Nam sợ rằng không giữ nổi!” Lý Tầm Hoan ho ra máu nói.
“Ta đã đưa Mạn Thanh đi, nó sẽ ổn thôi, hiện tại chàng thế nào rồi?” Tôn Tiểu Hồng lo lắng nói, móc một viên đan dược từ trong không gian giới chỉ của bản thân ra, đút cho Lý Tầm Hoan.
“Hài tử không sao là tốt rồi, đỡ ta lên!”
Có Tôn Tiểu Hồng nâng đỡ, Lý Tầm Hoan run rẩy mà đứng lên, trên tay lại nhiều thêm mấy thanh phi đao.
“Chàng đã bị thương thành như vậy, không cần lên nữa được không?” Tôn Tiểu Hồng cầu khẩn.
“Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm!” Lý Tầm Hoan nở nụ cười tiêu sái: “Nếu đã để Lý Tầm Hoan ta gặp được, ta sẽ không đứng yên nhìn dân chúng bị Yêu Vương tàn sát! Nàng và hài tử, bảo trọng! Ta thật xin lỗi hai người!”
Lý Tầm Hoan bay lên không.
Diệp Cô Thành nhìn Tây Môn Xuy Tuyết lạnh như băng, cười nói: Lúc trước ta không chết dưới kiếm của ngươi. Thế nhưng hiện tại có khả năng phải chết trong tay Yêu Vương. Sống lâu hai trăm năm, kiến thức bầu trời càng rộng lớn hơn, đây cũng không tính là thua thiệt!”
“Ngươi thiếu ta một trận quyết đấu công bằng!” Tây Môn Xuy Tuyết nói.
“Nếu lần này có thể sống sót, ta nhất định sẽ đánh một trận thật tốt với ngươi, lấy phương thức giữa kiếm khách!
“Một lời đã định!”
Hai đại kiếm khách đỉnh tiêm bay lên không.
Nhưng tứ đại cao thủ đứng đầu người thương người tàn, thực lực không bằng lúc trước, chỉ có thể dây dưa với Kiếm Xỉ Yêu Vương một lát, sau đó lại một lần nữa bị thương nặng ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh, ba người trong đó đã được Tôn Tiểu Hồng cứu đi.
“Các ngươi ai cũng có thể lui, chỉ có viện trưởng là ta không thể lui!”
Giang Trường Thanh kiên trì lưu lại, thân thể đứng thẳng tắp, trên mặt mang theo bi tráng và thê lương hùng hồn chịu chết.
Trên tay hắn ta là Tam Túc Đỉnh đã bị tàn phá, Tam Túc Đỉnh bị hắn ta ném về phía Yêu Vương nhanh chóng biến lớn, cuối cùng tự bạo!
“Ầm vang.”
“Ngao!” Yêu Vương phát ra tiếng gào thống khổ.
Tu chân giả Siêu Phàm cửu giai tự bạo pháp bảo, rốt cuộc cũng mang đến một chút thương tổn cho Kiếm Xỉ Yêu Vương đao thương bất nhập, nổ một con mắt của nó chảy máu, nhưng cũng chỉ như vậy, đối với Yêu Vương, loại tổn thương này rất nhanh là có thể khôi phục.
Giang Trường Thanh cảm thấy vô lực và tuyệt vọng, chẳng lẽ hôm nay thật sự không thể ngăn cản được Kiếm Xỉ Yêu Vương?
Chẳng lẽ Giang Nam nhất định phải diệt vong?
Trong lòng những người khác cũng tràn ngập bi thương.
Tứ đại cao thủ đứng đầu tất cả đều trọng thương, còn ai có thể ngăn cản Yêu Vương?
Đúng lúc này, một người kim quang lấp lánh đột nhiên xuất hiện trước mặt Yêu Vương, hắn ta giơ kiếm đâm về phía đôi mắt đang bị thương của Yêu Vương.
“Yêu Vương, nhận lấy cái chết! Hôm nay Kim Thiểm Thiểm ta thay trời hành đạo, tiêu diệt ngươi!”
Lúc này, Kim Thiểm Thiểm vô cùng hưng phấn, rốt cuộc hắn ta cũng đợi được cơ hội tiêu diệt Yêu Vương, sau hôm nay, Kim Thiểm Thiểm ta nhất định sẽ nổi danh, đến lúc đó điểm trang bức chẳng phải sẽ cuồn cuộn mà đến?
Nghĩ đến chỗ đắc ý, đôi mắt hắn ta híp lại thành một kẽ hở, lại không nhìn thấy ánh mắt trào phúng của Yêu Vương.
Yêu Vương hắt hơi một cái, phun Kim Thiểm Thiểm nện lên mặt đất.
Sau đó hắn ta nâng chân lên, giẫm thẳng xuống hệt như giẫm côn trùng.
“Không!!!” Kim Thiểm Thiểm hoảng sợ.
Đúng lúc này, phong vân biến hóa, thời tiết bỗng nhiên lạnh xuống, trên bầu trời bông tuyết bay bay…