Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
"Lão sư, thật xin lỗi..." Hồng cúi đầu.
Mộc Li ngẩng cao đầu: "Nếu không phải do tên hỗn đản nhà ngươi sống chết không thừa nhận, ta có cần phải hao tâm tổn trí như vậy sao? Bây giờ cuối cùng ngươi cũng thừa nhận bản thân là đạo tặc, ngươi nên chịu trách nhiệm đi!"
"Chịu trách nhiệm gì?" Lâm Bắc Phàm ngơ ngác.
Mộc Li xấu hổ đỏ bừng mặt, giọng nói mềm mại: "Ngươi đã từng đồng ý sẽ lấy ta làm vợ!"
Nói xong liền cúi thấp đầu, không nhìn hắn nữa.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Lúc này, gấu trúc giơ thẻ bài lên: Có phải ta nên tránh ra không?
"Gấu trúc, chúng ta đi mau!" Hồng mang theo gấu trúc bỏ trốn.
Hiện trường chỉ còn lại hai người, bầu không khí có chút mập mờ.
"Ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng!" Lâm Bắc Phàm ngượng ngùng nói.
Mộc Li ngẩng đầu, dữ dằn nói: "Ngươi không cần chuẩn bị, ngươi chỉ cần phụ trách là được rồi, hiện tại đi cùng ta!"
"Đi đâu?" Lâm Bắc Phàm bị kéo chạy một đường.
"Động phòng!"
...
Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm vừa dậy liẻn phát hiện cửa vào nhà mình bị rất nhiều người vây kín.
Phóng viên Lệ Thắng Nam, đại văn hào Sở Vân Phi, Diệp Thiên Đế, Viêm đế vân vân, đều là hảo bằng hữu bình thường kết giao tương đối sâu.
"Các ngươi làm gì vậy? Sao lại chắn trước cửa nhà ta?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Lâm huynh, ngươi được lắm, ta đã sớm hoài nghi ngươi chính là đạo tặc, bởi vì cách thức làm việc của các ngươi không mấy khác nhau, hiện giờ hết đường chối cãi rồi, ha ha!" Diệp Thiên Đế nháy mắt ra hiệu.
"Lâm huynh, sao ngươi lại còn biến thành hệ thống quản gia nuôi dưỡng Hồng?" Viêm đế hỏi.
"Lâm huynh, rốt cuộc ngươi còn bao nhiêu acc clone? Dạ Ma, Thời Không lâu chủ, ca ca của Giang Mai Mai và Ngoan Nhân nữ đế... Mỗi lần viết tự truyện cho ngươi đều thiếu hụt tin tức, ta bất lực đến mức muốn nhổ nước bọt!" Sở Vân Phi nhổ nước bọt.
Phóng viên Lệ Thắng Nam giơ microphone lên, mở ra hình thức hỏi thăm: "Lâm Bắc Phàm, chúc mừng ngươi lại có thêm hai acc clone bị lộ, xin hỏi tại sao ngươi lại mở nhiều acc clone như vậy? Rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Có thể nói cho ta biết không?"
...
Lâm Bắc Phàm ngơ ngác: "Ai nói chuyện của ta ra?"
Một con vật đen trắng lén lút muốn bỏ trốn.
"Ngươi quay lại cho ta!" Lâm Bắc Phàm ôm gấu trúc về, ôm vào trong ngực xoa vuốt: "Gấu trúc đáng chết nhà ngươi, ăn của ta uống của ta mà còn dám bán đứng ta? Xem ta có vuốt chết ngươi không!"
Gấu trúc run lẩy bẩy giơ thẻ bài: Chủ nhân, ta sai rồi!
Lâm Bắc Phàm mời đám người vào trong nhà ngồi.
Đại văn hào Sở Vân Phi không kịp chờ đợi hỏi: "Lâm huynh, rốt cuộc ngươi còn bao nhiêu acc clone nữa? Ta viết tự truyện cho ngươi mà không thu thập đủ tài liệu sẽ bị độc giả oán trách chết, có người còn gửi lưỡi dao cho ta!"
Lâm Bắc Phàm lập tức lắc đầu: "Thật sự hết rồi, ta đã thay đổi hoàn lương, một lòng chỉ biết vuốt gấu trúc!"
Gấu trúc giơ thẻ bài: Nói dối, còn có ba ba của Như Lai phật tổ!
Lâm Bắc Phàm: "..."
"Quả nhiên vẫn còn!" Đám người trăm miệng một lời.
Lâm Bắc Phàm: "..."
"Lâm huynh ngươi đúng là càng ngày càng ngưu bức, ngay cả acc clone ba ba Như Lai phật tổ cũng mở được, khó trách gần đây nhìn ngươi tràn đầy phật tính, ta thật không biết còn có chuyện gì mà ngươi không làm được! Ta tin tưởng cố sự phía sau acc clone này vô cùng đặc sắc, có phải nên chia sẻ hay không?" Tu La thần Đường Tam nói.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Hai mắt phóng viên Lệ Thắng Nam sáng rực lên, lấy bút ký ra hỏi: "Xin hỏi Lâm tiên sinh, ngươi trở thành ba ba của Như Lai phật tổ như thé nào? Nhân vật như Như Lai phật tổ sẽ không dễ gọi người khác là ba ba, thế mà Lâm tiên sinh ngươi lại làm được, ngươi có thể nói cặn kẽ quá trình cho chúng ta không? Ta tin tưởng rất nhiều người đều muốn biết!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Đại văn hào Sở Vân Phi cũng lấy bút ký ra nói: "Lâm huynh, ta đã chuẩn bị xong, mời nói cụ thể, ngươi kể thật kỹ vào, tốt nhất là nói cả hoạt động tâm lý của ngươi, ta ra một quyển tự truyện bổ sung, lượng tiêu thụ chắc chắn không tệ!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Thế là Lâm Bắc Phàm vừa vuốt gấu trúc trả thù vừa nói quá trình ra.
Mọi người vừa nghe vừa cười ha ha.
Không ngờ Như Lai phật tổ một tay chỉ thiên một tay chỉ địa, trên trời dưới đất duy ngã độc tôn lại có một ngày chật vật như vậy, bị Lâm Bắc Phàm đuổi theo phía sau bắt gọi ba ba.
Có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia, Như Lai phật tổ nhất định muốn phát điên.
Chỉ sợ ý nghĩ muốn tự tử cũng có!
Đương nhiên Lâm Bắc Phàm vẫn kiên định cho rằng đấy là do hắn không đành lòng để thế giới Hồng Hoang lưu lạc thành ma thổ, cho nên mới dạy bảo Kiều Linh Nhi, hi vọng tương lai hắn có thể dựng lên đại nghiệp, tuyệt đối không phải vì hắn muốn hố người.
Đám người vừa nghe vừa gật đầu, có khẳng định chắc chắn đối với tiết tháo vĩ đại của Lâm Bắc Phàm: hố người!
"Sớm biết vậy lúc trước ta đã vụng trộm tới thế giới Hồng Hoang lăn lộn với Lâm huynh rồi, nói không chừng cũng có thể trở thành thúc thúc bá bá gì đó của Như Lai phật tổ, lấy được một phật vị!" Viêm đế vô cùng hối hận nói.
"Đúng vậy, ngươi xem gấu trúc người ta hiện tại cũng đã thành Hùng Miêu manh phật, thực sự là người không bằng sủng vật!"
Gấu trúc lập tức giơ thẻ bài: Ta cười đắc ý! Ta cười đắc ý!
Lúc này, đại văn hào Sở Vân Phi đã ghi bút ký xong, lại hỏi: "Lâm huynh, ngươi thật sự không còn acc clone nào khác nữa sao? Nếu có thì nhân lúc này nói luôn đi, tránh cho về sau chúng ta lại tìm tới!"
"Thật sự không có!" Lâm Bắc Phàm cẩn thận suy nghĩ lại, phát hiện bây giờ cũng chỉ có mỗi hai acc clone là chưa bại lộ.
Một là nữ vương đại nhân Kiều Bích La điện hạ, một khác chính là trang bức tiên vương An Lan gây sóng gió ở thế giới Hồng Hoang, hai acc clone này đều có đại nhân quả, một khi lộ ra nhất định sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.
Nhất là acc clone An Lan này, gần như đều đã đắc tội tất cả thế lực ở Hồng Hoang một lần.
Nếu để cho người của thế giới Hồng Hoang biết, nhất định sẽ bị vạn giới truy sát.
Cho nên tuyệt đối không thể để lộ.
"Tại sao ta lại cảm thấy vẫn còn?" Lệ Thắng Nam nhỏ giọng nói.
Sau đó Lâm Bắc Phàm tiễn mọi người đi, chỉ để lại mỗi phóng viên Lệ Thắng Nam.
"Thắng Nam, chuyện của chúng ta cũng nên giải quyết rồi?" Lâm Bắc Phàm tình cảm nói.
"Chúng ta có chuyện gì?" Mặt Lệ phóng viên xoạch một cái đỏ hồng.
"Ngươi xem, ngay cả Mộc Li cũng xuống tay với ta rồi, ngươi còn có thể nhịn được sao? Ta đã đợi ngươi mấy chục năm, đã đến lúc chúng ta nên giải quyết, nếu không bữa ăn lạnh mất!" Lâm Bắc Phàm mạnh mẽ ra tín hiệu.
"Buổi tối ngươi tới tìm ta!" Lệ Thắng Nam nhỏ giọng nói, sau đó thẹn thùng chạy đi.
Đêm đó Lâm Bắc Phàm không về ngủ.