Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Chẳng lẽ hắn đã bị phát hiện?
Lâm Bắc Phàm nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, hình như cũng không lộ ra sơ hở gì.
Lâm Bắc Phàm lộ ra một nụ cười thân thiết: "Hồng, ngươi nói cái gì vậy, lão sư nghe không hiểu..."
"Lão sư, ngươi hiểu, bởi vì ngươi chính là quản gia, người thân nhất chỉ dẫn cho ta từ bé đến lớn!" Hồng lại một lần nữa chảy nước mắt: "Dù đã trôi qua nhiều năm, ta vẫn còn nhớ kỹ mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười của ngươi!"
"Vào lúc ta mới 2 tuổi, mẫu thân bệnh nặng, là ngươi xuất hiện trước mặt ta, mang đến cho ta hi vọng, ngươi hóa thân thành hệ thống kéo dài tính mạng cho mẫu thân ta, cũng dạy ta tu luyện thế nào. Trong lòng ta, mặc dù ngươi chỉ là hệ thống hóa thân nhưng lại chính là người thân nhất của ta, là nơi dựa dẫm trong cuộc sống, ta không có phụ thân, ta coi ngươi như là phụ thân..."
"Ngươi nói với ta là phải cố gắng, phải giống như một nam tử hán có trách nhiệm nâng đỡ gia đình, ta luôn cố gắng chính là để không cô phụ kỳ vọng của ngươi, cho nên vào lúc ta 2 tuổi, ta đã học được cách giết gà giết vịt, về sau tiến vào phù sư viện, dưới sự chỉ đạo của ngươi vừa học tập phù văn, vừa tu luyện..."
"Ở trong lớp, thiên phú của ta không hề xuất chúng, nhưng ngươi chưa từng bỏ qua ta, cho dù là lão sư hay là quản gia, cả hai đều sáng tối khích lệ ta, còn triệu tập các học sinh cho ta cảm thấy ấm áp..."
"Nhưng có khi ngươi lại rất xấu xa, thích đùa dai, luôn nghĩ hết cách để lừa ta, thường xuyên khiến ta cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng ta vẫn vui vẻ bởi vì từ nhỏ ta đã cô đơn, ta khát vọng có người để ý đến ta..."
"Ngươi luôn sắp xếp đủ loại nhiệm vụ cho ta, ngươi nói là nhiệm vụ hệ thống, thất bại sẽ bị trừng phạt, thành công sẽ có ban thưởng, nhưng từ đầu tới cuối ngươi vẫn luôn cho đi, chưa từng đòi hỏi, giống như một trưởng bối vô tư..."
...
Hồng nói liên miên, mỗi một việc đều kể vô cùng tỉ mỉ, giống như mới vừa xảy ra ngày hôm qua.
Lâm Bắc Phàm cũng chìm vào trong hồi ức, có chút thương cảm lại có chút vui mừng.
Có thể nói là hắn đã nhìn Hồng lớn lên.
Một sủng vật nuôi mấy năm cũng sẽ có tình cảm, huống chi là một người?
Nhất là hài tử hiểu chuyện như Hồng, ai mà lại không thích?
"Nhưng về sau ngươi lại đi, vào lúc ta trở thành chí tôn, ngươi lựa chọn rời đi, lúc ấy ta vô cùng thương tâm khổ sở! Ta cho rằng sẽ không được gặp lại ngươi, một thân một mình khóc một đêm! Mấy năm gần đây ta vẫn luôn đau khổ tìm kiếm, đi tới vô số thế giới, nhưng không thể tìm được, không ngờ ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta!"
Hồng ngẩng đầu lên, hai mắt ướt át, có chút sưng đỏ: "Lão sư, vì sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy? Ngươi rõ ràng ở ngay bên cạnh ta, vì sao vẫn không chịu nhận ta? Ta không phải muốn đòi hỏi ngươi cái gì, ta chỉ muốn biết ngươi đang ở đâu, ngươi sống có tốt hay không, như vậy ta đã hài lòng rồi."
"Hài tử, những năm gần đây vất vả cho ngươi!" Lâm Bắc Phàm đưa tay ra, sờ đầu hắn giống như khi hắn còn bé, trong ánh mắt mang theo một tia trìu mến, mỉm cười giống như quá khứ.
Hồng cười, ánh mắt này chính là ánh mắt của quản gia, nụ cười này chính là nụ cười của quản gia.
Tướng mạo sẽ thay đổi, nhưng tình cảm thì vĩnh viễn cũng không thay đổi.
"Quản gia... Lão sư ..." Hồng nói năng lộn xộn.
"Cứ gọi ta là lão sư, quản gia có chút giảm phẩm vị!" Lâm Bắc Phàm ngạo kiều nói.
"Lão sư, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi!" Hồng cười nói, chảy nước mắt.
"Không cần phải khóc, người lớn như thế rồi, còn trở thành thần ma, khóc mãi còn ra thể thống gì? Quên lời ta từng nói rồi sao, nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ!"
"Đúng, về sau ta sẽ không như vậy!" Hồng gật mạnh đầu, sau đó vô cùng xán lạn.
Lâm Bắc Phàm cảm khái: "Hồng, thực ra khi ta quyết định bồi dưỡng ngươi đã quyết định sẽ rời đi vào lúc thích hợp, dù sao người cũng nên học được cách trưởng thành. Nhưng ta lại không yên lòng về ngươi, cho nên mới đẩy ngươi tới lớp học của ta, làm như vậy thì tương lai ta rời đi vẫn có thể trông coi ngươi, tránh cho ngươi đi nhầm đường!"
"Lão sư, ta đều hiểu, ngươi là vì tốt cho ta!" Hồng gật đầu.
"May mà ngươi không cô phụ sự chờ mong của ta, ngươi vẫn rất rất cố gắng, cuối cùng trở thành thần ma, vô cùng tốt, nhưng chuyện liên quan đế chúng ta đừng nên nói ra ngoài!"
"Nhưng mà lão sư..." Vẻ mặt Hồng có chút khó xử và xấu hổ.
Đúng lúc này, Mộc Li nhảy ra, hưng phấn nói: "Lâm Bắc Phàm, bây giờ ngươi còn dám không thừa nhận ngươi là đạo tặc không?"
"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì!" Lâm Bắc Phàm thề thốt phủ nhận.
"Giả vờ! Ngươi giả vờ tiếp cho ta! Kỳ thực đuôi hồ ly của ngươi đã bại lộ rồi!" Mộc Li dương dương đắc ý đi tới, chống nạnh từ trên cao nhìn xuống Lâm Bắc Phàm, hết sức ngạo kiều.
"Giả vờ cái gì?" Lâm Bắc Phàm nói.
"Tất cả là nhờ hắn!" Mộc Li chỉ vào Hồng, hưng phấn nói: "Ngươi thừa nhận là quản gia của hắn, thân phận đạo tặc của ngươi cũng không thoát được, ta cho ngươi biết, Hồng tu luyện thành thần ma đã kích hoạt ấn ký thế giới trong cơ thể, chỉ dẫn hắn tìm đến thi hài của Hồng được chôn trong Man Thần sơn mạch, hai người giống nhau y như đúc, chứng minh Hồng chính là chuyển thế của Hồng đế."
Tiếp đó Mộc Li hóa thân thành Sherlock Holmes, nói: "Căn cứ cào mộ phần và thi hài của Hồng đế tiến hành phân tích, thời gian hắn ước chừng là năm XX, thời điểm Hồng ra đời là ngày X tháng X năm XX, thời gian khớp nhau. Mà đoạn thời gian đó chỉ có đạo tặc là leo lên Man Thần sơn mạch, cũng chỉ có một mình hắn mai táng Hồng đế, mang theo linh thức Hồng đế lưu lại trở về thế giới linh khí khôi phục, cho hắn chuyển thế đầu thai!"
"Căn cứ vào thông tin Hồng cung cấp, khi hắn sinh ra ngươi đã biến thành quản gia chú ý tới hắn, cũng chính là ngươi giúp kéo dài sinh mệnh cho mẫu thân hắn, cho nên ngươi và đạo tặc có liên hệ mật thiết với nhau, lại căn cứ vào tình huống lúc đó phân tích, chỉ có chí tôn mới có thể leo lên Man Thần sơn mạch, chỉ có chí tôn mới có thể cưỡng ép kéo dài sinh mệnh của người khác, mà lúc đó ở thế giới chỉ có một mình ngươi là chí tôn. Cho nên ngươi chính là đạo tặc, đạo tặc chính là ngươi! Bây giờ ta xem ngươi còn giảo biện thế nào?"
Mộc Li dương dương đắc ý, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, điều tra nhiều năm như vậy cuối cùng cũng rõ ràng mọi chuyện.
Bây giờ xem ngươi còn phủ nhận làm sao?
Xem ngươi còn thể trốn thế nào?
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, nhìn Hồng mặt mày xấu hổ, lại nhìn Mộc Li vênh váo hống hách, mở miệng nói: "Có cần phải vậy không? Vì moi ra thân phận của ta, thế mà các ngươi lại liên hợp với nhau?"