Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
"Quản gia kia của ngươi có bộ dạng thế nào? Cụ thể tên là gì, đến từ đâu, có điểm gì đặc biệt không?" Mộc Li liên tục hỏi mấy vấn đề.
"Cụ thể tên là gì hắn không nói, hắn chỉ bảo ta gọi hắn là quản gia, đến từ đâu hắn cũng không nói, còn về phần có điểm gì đặc biệt..." Hồng ngẫm nghĩ, nói: "Chính là có chút hố, nói chuyện rất không đứng đắn, nhưng thực lực vô cùng mạnh, là một chí tôn! Lúc đó trên khắp thế giới chỉ có mình lão sư là chí tôn!"
"Có chút hố, nói chuyện rất không đứng đắn, thực lực chí tôn..." Hai mắt Mộc Li càng ngày càng sáng, vội hỏi: "Bộ dạng hắn trông thế nào?"
Hồng nói hình tượng quản gia huyễn hóa ra là một nam tử xa lạ trẻ tuổi.
"Hừ, lại chơi mánh khóe này!" Mộc Li hừ một tiếng.
Sau đó Mộc Li lại hỏi rất nhiều vấn đề, Hồng đều thành thật trả lời.
Càng hiểu nhiều, nàng lại càng phát hiện hình tượng của quản gia trùng hợp với người nào đó.
Có thể nói là chỉ có bộ dáng là khác, còn lại hoàn toàn tương đồng.
"Mộc tiền bối, có phải ngươi biết quản gia không? Làm phiền ngươi nói cho ta biết, mấy năm nay ta vẫn luôn tìm kiếm hắn, ta vô cùng nhớ hắn!" Hồng thành khẩn nói, bây giờ hắn đã kịp phản ứng, Mộc Li sẽ không tự dưng quan tâm một người xa lạ, chứng tỏ người này có quan hệ rất lớn với Mộc Li.
"Mặc dù ta vẫn chưa xác định, nhưng ta đã chắc chắn tám phần!"
"Hắn là ai?" Hồng vội vàng hỏi.
"Thật ra hắn vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, bởi vì hắn chính là lão sư của ngươi, thế giới cộng chủ Lâm Bắc Phàm!" Mộc Li gằn từng chữ nói.
"Lão sư? Không thể nào, bọn họ căn bản là hai người khác nhau!" Hồng lập tức nói.
Sao lại không thể? Ngươi biết lão sư của ngươi mở bao nhiêu acc clone không? Dạ Ma, Thời Không lâu chủ, tiểu phàm nhân ở thế giới trò chơi, còn xuyên qua thời gian trường hà làm ca ca của Giang Mai Mai và Ngoan Nhân nữ đế... Có khả năng đằng sau còn có nhiều hơn, chỉ là chúng ta không biết mà thôi! Đặc biệt hỗn đản!"Mộc Li vô cùng bất lực, nhổ nước bọt nói.
Không biết người này mở nhiều acc clone như vậy làm gì?
Thú vị lắm sao?
"Ví dụ như ca ca của Ngoan Nhân nữ đế, ngươi biết hắn làm thế nào không?"
"Hắn làm thế nào?"
"Hắn tiến vào thời gian trường hà, đi tới thời đại Ngoan Nhân nữ đế còn nhỏ, vì sự trưởng thành của nữ đế, hắn biến thành ca ca của nữ đế sau đó độc ác vứt bỏ nữ đế, tự biên tự diễn ra rất nhiều tiết mục, ta không muốn nhiều lời thêm. Nhưng cuối cùng mới phát hiện hắn vẫn luôn ở bên cạnh nữ đế, cho đến khi nữ đế hoàn toàn trưởng thành mới rời đi!"
"Tình huống này cũng giống như ngươi, thân phận của ngươi không bình thường, có khả năng chính là Hồng đế chuyển thế, có liên quan tới hắn, cho nên hắn đã chỉ dẫn cho ngươi trưởng thành từ nhỏ, để ngươi đi theo con đường của hắn, tới khi ngươi trở thành chí tôn liền rời đi không một tiếng động, không màng hồi báo, nhưng thật ra hắn vẫn ở bên cạnh ngươi, chỉ là dùng một thân phận khác mà thôi. Có thể nói Lâm Bắc Phàm thực sự là một đại hỗn đản, một tên lừa đảo đùa bỡn cảm tình của mgười khác!" Mộc Li càng nói càng giận.
"Lão sư... Thế mà lại là quản gia?" Hồng bàng hoàng thất thố, hắn chưa từng nghĩ tới phương diện này.
Bởi vì trong nhận thức của hắn, bọn họ vốn chính là hai người, một người là người sống sờ sờ, một người là hệ thống quản gia, căn bản không có khả năng liên hệ với nhau.
Nhưng bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại phát hiện 2 người có rất nhiều chỗ tương tự nhau.
Đều hố như nhau, đều có thực lực cường đại...
Quan trọng nhất, lão sư đã dùng mánh này nhiều rồi.
"Lão sư, ngươi thật sự là quản gia vủa ta sao?" Hồng không biết là nên mừng rỡ hay là tức giận, người hắn vẫn một mực tìm kiếm thế mà lại ở ngay bên cạnh, hơn nữa còn diễn giống y như thật.
"Bây giờ ta lập tức trở về tìm hắn!" Hồng kích động nói.
"Chờ chút!" Mộc Li gọi.
"Mộc tiền bối, còn có chuyện gì?" Hồng quay đầu lại.
"Ngươi cứ thế tìm hắn là không được, nhỡ người ta sống chết không thừa nhận thì phải làm sao bây giờ? Cho nên phải để ý tới phương pháp!"
"Phương pháp gì?" Hồng vội hỏi.
"Ngươi nghe ta từ từ nói, làm theo phương pháp này của ta nhất định sẽ thành công!" Mộc Li nở một nụ cười cao thâm mạt trắc, thầm nghĩ trong lòng Lâm Bắc Phàm ơi là Lâm Bắc Phàm, lúc này xem ngươi trốn đi đâu?
Lúc này Lâm Bắc Phàm đang vuốt gấu trúc, ở trong Thiên Hoàng ca kịch viện nhìn thiên nữ biểu diễn.
Trên thân một người một sủng vật đều có phật quang, kim quang lóa mắt, chói mù mắt người khác.
Thiên nữ biểu diễn vô cùng thành công, trọng tâm biểu diễn của các nàng chính là bài hát "Pháp Hải ngươi không biết yêu" khiến Pháp Hải muốn ói kia, cùng với một bài khác là "Thảm Thắc"... Không sai, đều là bài hát do Lâm Bắc Phàm viết.
Nhìn đám người nhảy múa vui vẻ, Lâm Bắc Phàm vô cùng cao hứng.
Lại phát hiện gấu trúc trong ngực biến ra hai cái bịt tai siêu to, nhét vào trong lỗ tai màu đen của bản thân, quay đầu sang một bên, nhắm mắt lại không xem.
"Gấu trúc, ngươi không phải nói thích nhất là xem các nàng biểu diễn sao? Vừa đáng yêu vừa hoạt bát động lòng người, tại sao hôm nay lại không xem? Mau quay đầu sang đây, người ta ra sức như vậy rất xinh đẹp!"
Gấu trúc mạnh mẽ lắc đầu, giơ thẻ bài lẻn: Ta không muốn nhìn, không muốn nghe!
"Không được như vậy, phải tôn trọng thành quả lao động của người khác!" Lâm Bắc Phàm xoay đầu gấu trúc qua.
Gấu trúc cầm thẻ bài đập Lâm Bắc Phàm: Chủ nhân xấu xa!
Lâm Bắc Phàm không để ý tới nàng, tiếp tục mừng rỡ thưởng thức màn biểu diễn.
Kết quả một lát sau, gấu trúc run lẩy bẩy.
"Làm sao?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Gấu trúc vô lực giơ thẻ bài lên: Cay mắt, ta muốn ói!
"Ta nói lại lời này của ngươi cho thiên nữ, nói ngươi ghét bỏ vũ đạo của các nàng!" Lâm Bắc Phàm uy hiếp.
Gấu trúc lập tức giơ thẻ bài: Không được làm vậy!
Thẻ bài thứ hai: Các nàng sẽ chán ghét Hùng gia!
"Vậy liền xem tiếp cho ta! Ta cũng sẽ báo cáo lại bộ dáng hiện tại của ngươi cho các nàng, nói ngươi rất thưởng thức vũ đạo của các nàng, về sau nói không chừng sẽ dẫn ngươi nhảy 'Kiyomi'!" Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm.
Gấu trúc tước vũ khí đầu hàng.
Trong lòng Lâm Bắc Phàm tính toán, lần tiếp theo nên viết bài hát gì cho thiên nữ đây?
"Trên mặt trăng", "huyễn nhất dân tộc phong", "Giang Nam style"...
Đúng lúc này, Hồng đến.
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy hắn, cười nói: "Hồng, chúc mừng ngươi đã tu luyện thành thần ma! Lớp chúng ta đúng là toàn nhân tài!"
"Lão sư, quản gia, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi, ngươi giấu giếm ta cũng vất vả thật!" Hồng bịch một tiếng quỳ xuống, nước mắt tuôn ra như bão tố, giống hệt một hài tử hoang mang tìm được chỗ dựa.
Gấu trúc vểnh tai, giơ thẻ bài lên: Có biến!