Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi trở về, Sở Vân Phi tăng ca làm việc, bỏ ra 3 ngày cuối cùng cũng viết ra "Ngộ Không truyền".
Hơn nữa còn lợi dụng sức ảnh hưởng của bản thân truyền bá quyển sách này đến vạn giới.
Vô số người đọc quyển sách này xong liền cảm động vì gút mắc tình yêu bên trong.
"Tình cảm giữa Tôn Ngộ Không và Tử Hà tiên tử quá cảm động! Hai người yêu nhau không lùi bước, một mối tình thắm thiết, vì đối phương nghĩa vô phản cố bước vào trong hố sâu, yêu mà không có được!"
"500 năm qua yêu mà không được! Cuối cùng Tôn Ngộ Không vẫn đi Tây Thiên thỉnh kinh, Tử Hà tiên tử vẫn làm bạn bên cô đăng, tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm!" (Tình chẳng biết bắt đầu tự bao giờ, chỉ trong khoảng khắc mà đã đắm say)
"Tình cảm giữa Đường Tăng và bạch long mã cũng rất cảm động, bởi vì một lần gặp gỡ bất ngờ mà yêu không lùi bước! Cuối cùng tình nhân ở ngay trước mắt lại không thể nhận nhau, không dám nhận nhau, chỉ để lại từng tiếng thở dài!"
"Tuyến tình cảm của Trư Bát Giới cũng quá phức tạp rồi, dây dưa không rõ với hai nữ nhân, còn có một đống tiểu trư, cả đời khổ! Có lẽ đi Tây Thiên thỉnh kinh chính là để giải thoát!"
"Người đời đều khổ, giãy giụa trong bể khổ, không được siêu thoát!"
...
Sau khi đồng tình với mấy người sư đồ xong, mọi người lại bắt đầu công kích kẻ cầm đầu.
"Đừng nói nữa, thật ra kẻ đứng sau tất cả chính là Linh sơn!"
"Nếu như không có bọn họ, mấy sư đồ sẽ không phải khổ như vậy, thế gian có thể càng thêm trong sạch!"
"Đúng vậy, bọn họ một tay chia rẽ Tôn Ngộ Không và Tử Hà tiên tử, lại chia rẽ Đường Tăng và bạch long mã, làm hại Trư Bát Giới trầm luân trong tình hải, bọn họ là mối đe dọa số một thiên hạ!"
"Chính là vì Tây Du! Vì Tây Du Phật giáo của bọn họ! Hi sinh hạnh phúc của những người khác!"
"Quá ghê tởm, đúng là Phật vô tình!"
"Nhất là Như Lai phật tổ, trước kia nhìn hắn mặt mũi từ bi, hiện tại chỉ cảm thấy khuôn mặt hắn thật đáng ghét, so với ác ma còn ác hơn!"
"Chán ghét Như Lai, chán ghét Linh sơn!"
...
Chuyện này gây ra thảo luận rộng rãi.
Nhờ được thảo luận kịch liệt mà 'Ngộ Không truyền' càng lúc càng được truyền bá rộng rãi, càng ngày càng được nhiều người biết.
Ngay cả nhân vật chính Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không lúc này cũng đang cầm một quyển 'Ngộ Không truyền' đọc ngon nghẻ: "Viết thật sự rất tốt, tình cảm tinh tế tỉ mỉ, đi vào lòng người. Ngay cả hầu tử sinh ra từ trong đá vỡ như ta cũng hết sức cảm động, phải tự hoài nghi xem bản thân có từng có người yêu tên Tử Hà không."
"Đại thánh gia, ngươi bây giờ tốt nhất đừng nên ra ngoài." Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Vì sao?" Đại thánh gia không hiểu.
"Hiện tại 'Ngộ Không truyền' rất hot, đại thánh gia ngươi ra ngoài nhất định sẽ bị bọn họ bao vây hết lớp này đến lớp khác, đi cũng đi không ra được!"
"Vậy sao, lão Tôn ta ngược lại muốn thử một lần!" Nói xong liền đi ra ngoài.
Quả nhiên, ở cửa có một đống dân mê sách chen chúc.
"Đại thánh gia ở đây!"
"Mọi người mau tới, đừng cho Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không chạy!"
"Mau bắt hắn lại!"
...
Tôn Ngộ Không nhìn mà buồn cười, một đám người làm sao bắt được hắn?
Nhưng thấy bộ dáng fan sách truyện nhiệt tình như vậy, Tôn Ngộ Không lại nhịn không được đắc ý, nói: "Mọi người không cần bắt ta, lão Tôn ta sẽ không chạy. Hiện tại lão Tôn ta rất rảnh rỗi, các ngươi muốn làm gì lão Tôn ta cũng phụng bồi tới cùng!"
"Đa tạ đại thánh gia!" Đám người trăm miệng một lời.
Một vị trong đó đại diện cho mọi người chờ mong hỏi: "Đại thánh gia, chúng ta có thể hỏi ngươi vài vấn đề không?"
"Cứ tự nhiên!" Đại thánh gia bá khí vung tay lên.
"Đại thánh gia, căn cứ vào tiểu thuyết này, ngươi và Tử Hà tiên tử đã có một đoạn tình cảm, cuối cùng lại không thể không tách ra, có phải như vậy thật hay không?"
"Chuyện này..." Đại thánh gia vừa định nói không phải, nhưng nhớ tới ân oán giữa mình và Linh sơn, lập tức sửa lời: "Quả thật là như thế, nhưng có rất nhiều chuyện không viết, 500 năm tương tư mưa gió, làm sao có thể nói hết trong một quyển sách?"
Đám người xôn xao, vừa xúc động vừa phẫn nộ.
"Phật giáo này quá không ra gì!"
"Như Lai hỗn đản!"
...
Lại có người hỏi: "Đại thánh gia, cố sự kia của Trư Bát Giới cũng là thật sao? Hắn cũng cùng A Nguyệt yêu mà không được, cuối cùng bị Như Lai phật tổ chia rẽ, đầu thai thành heo?"
Tôn Ngộ Không lại giả vờ bi thương nói: "Không sai, cố sự của bọn họ còn bi thảm hơn ta! Sư đệ đáng thương của ta hiện tại mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, gầy mất mấy trăm cân. Thành phật không sung sướng gì!"
Đám người lại lần nữa xôn xao.
"Không ngờ chuyện của Trư Bát Giới cũng là thật!"
"Ta đã hiểu lầm con heo kia!"
"Không ngờ một con heo cũng có thể thâm tình như vậy!"
...
Người thứ ba hỏi: "Vậy tình yêu của Đường Tăng và tiểu bạch long thì sao? Bọn họ gặp nhau mà phải giả bộ như không quen biết, thật thê thảm. Hiện tại hành trình tới Tây Thiên thỉnh kinh đã kết thúc, công đức viên mãn, bọn họ có ở bên nhau không?"
Tôn Ngộ Không càng bi thương, nói: "Không, bởi vì phật không cho phép!"
Đám người lại tiếp tục xúc động phẫn nộ.
"Quá ghê tởm!"
"Người ta đã hoàn thành đại nghiệp thỉnh kinh rồi mà vẫn không cho!"
"Đây là loại phật cẩu thí gì?"
"Thật độc ác!"
...
Tôn Ngộ Không nghiêm túc nói: "Nói hay lắm, Phật giáo độc ác!"
...
Nhìn một quyển tiểu thuyết mà lại có thành tích lớn như vậy, Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không vô cùng cao hứng.
Ai bảo lúc trước các ngươi lợi dụng ta, hiện tại ta hắc chết các ngươi!
Để ăn mừng thắng lợi hiếm có này, Tôn Ngộ Không mời công thần lớn nhất: Lâm Bắc Phàm và đại văn hào Sở Vân Phi đi uống rượu.
Đại văn hào Sở Văn Phi uống ngà ngà say kiêu ngạo: "Hắc một Phật giáo nho nhỏ thì tính là gì? Lúc trước chúng ta còn hãm hại cả mấy vị Thánh Nhân đây, một quyển 'Hồng Hoang' hắc bọn họ từ đầu đến đuôi, nhưng đến giờ vẫn còn sống rất tốt!"
Lâm Bắc Phàm ở bên cạnh gật đầu: "Đúng vậy, lúc ấy Sở huynh đệ múa bút thành văn, muốn vạch trần tội ác của Thánh Nhân, ta khuyên thế nào cũng không nghe. Sở huynh đệ là anh hùng thật sự, thật hào thật sự!"
Sở Vân Phi: "..."
Việc này là ta làm sao?
Đại thánh gia nổi lòng tôn kính, cầm chén rượu lên: "Huynh đệ ngươi ngay cả Thánh Nhân cũng dám hắc, lão Tôn phục ngươi, kính ngươi một chén!"
"Không cần khách khí, chỉ là chút lòng thành!" Sở Vân Phi phất tay, cảm thấy lâng lâng.
Cảm giác được Tề Thiên đại thánh sùng bái quá sung sướng.
"Cho nên Sở huynh đệ định không ngừng cố gắng, viết 'Ngộ Không truyền 2' về Vô Thiên lượng kiếp, lại hắc mấy vị Thánh Nhân một lần, đại thánh gia cảm thấy như thế nào?" Lâm Bắc Phàm nói.
"Ta chỉ có một câu: Sở huynh đệ thật sự là mãnh sĩ! Lão Tôn ta mời ngươi một chén!" Tôn Ngộ Không nhiệt tình nói.
Sở Vân Phi: "..."
"Lâm Bắc Phàm ngươi lại hố ta!"