Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi hết bận chuyện Hồng Hoang, Lâm Bắc Phàm trở về thế giới linh khí khôi phục.
Nhìn thấy Diệp Thiên Đế đi tới, hắn liền phất tay: "Diệp Thiên Đế, đã lâu không gặp, gần đây ngươi đi đâu chơi?"
"Ta cảm thấy hứng thú với lịch sử thế giới của ta, cho nên tiến vào trong thời gian trường hà, ngươi đoán ta gặp ai ở trong thời gian trường hà?" Diệp Thiên Đế cười hỏi.
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói: "Người ngươi gặp được nhất định là ta!"
"Không sai, ta gặp ngươi trong quá khứ, lúc ấy ngươi chỉ là một thần ma tam giai, nhưng cũng đã dọa lui được tiên thiên thần ma đối địch với ta, trở lại quá khứ đánh chết An Lan tiên vương, phá hủy đội quân dị vực, sau lại cải biến lịch sử, khôi phục tất cả, thật sự khiến ta nhìn mà than thở!"
Diệp Thiên Đế giơ ngón cái lên: "Lâm huynh, ngươi rất đỉnh!"
"Đều là chuyện làm ra lúc còn trẻ không hiểu chuyện, khiến cho Thiên Đế chê cười rồi!" Lâm Bắc Phàm thổn thức không thôi.
Diệp Thiên Đế bó tay, mới qua mấy chục năm đã cảm khái già.
Ngươi đang trang bức, trang bức hay là cố ý trang bức?
"Nhưng ta cũng phát hiện thế giới nguyên bản của ta ẩn chứa tai hoạ ngầm khổng lồ!" Diệp Thiên Đế trịnh trọng nói: "Ở thời đại viễn cổ có Hắc Ám Tiên Đế, mỗi một kỷ nguyên luân hồi đều nhấc lên hắc ám, khiến cho vô số thế giới hủy diệt rồi lại sinh ra. Hoang Thiên Đế mặc dù độc đoán vạn cổ, nhưng không tiêu diệt được triệt để, sớm muộn gì hắc ám cũng sẽ trở về!"
"Hắc ám quả thực sẽ trở về, chính là không lâu về sau. Lúc này Hoang Thiên Đế đang ở thượng thương chi thượng, suất lĩnh một đám cường giả đấu tranh với hắc ám chi nguyên, kéo dài tốc độ thức tỉnh của hắn, tranh thủ thời gian cho chúng ta, chúng ta nhất định phải trở nên đủ cường đại trước khi hắc ám thức tỉnh, như vậy cuối cùng mới không giẫm lên vết xe đổ!" Lâm Bắc Phàm nói.
Diệp Thiên Đế trầm trọng gật đầu: "Ta biết."
Đúng lúc này, Diệp Thiên Đế và Lâm Bắc Phàm đồng thời nhận được một tin tức, cả hai đưa mắt nhìn nhau.
"Bắt được chủ thần?"
...
Trong Thời Không lâu đứng đầy người.
"Chủ thần không phải đã bị cộng chủ giết rồi sao, làm sao vẫn còn?"
"Nàng là chủ thần tân nhiệm, lúc đang triệu tập luân hồi giả thì bị ta phát hiện ra, thế là ta liền bắt nàng! Nàng đặc biệt biết trốn, hết sức giảo hoạt, ta đuổi theo hơn mười cái thế giới cuối cùng mới bắt được nàng!"
"Nàng thoạt nhìn không hề tà ác..."
"Người xấu sao có thể nhìn ra được từ bên ngoài?"
"Hiện tại nên xử trí như thế nào?"
...
Lúc này, tất cả mọi người đều quay xung quanh ở một quang tráo lớn.
Bên trong quang tráo là một nữ tử thoạt nhìn nhu nhược đang mờ mịt sợ hãi nhìn đám người xung quanh.
Nàng chính là chủ thần tân nhiệm Triệu Kỳ Nhi.
Từ sau khi nhặt được thần cách của chủ thần, nàng lại một lần nữa thành lập Luân Hồi điện xuyên suốt vạn giới, phát triển luân hồi giả đi thu thập khí vận. Trải qua nhiều năm cố gắng, nàng đã tu luyện thành thần ma.
Nàng cũng biết chủ thần và Luân Hồi điện là cấm kỵ của thế giới linh khí khôi phục, cho nên những năm gần đây vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí phát triển, nhưng bây giờ vẫn bị người ta phát hiện, còn bị bắt, rõ ràng là muốn thẩm phán.
Chủ thần Triệu Kỳ Nhi lo lắng hỏi: "Làm sao bây giờ? Bây giờ nên làm gì? Bọn họ sẽ giết ta sao? Cộng chủ…"
Một vị thần ma tam giai trong đó bước lên tra hỏi: "Nói, ngươi là ai, tên là gì? Ngươi trở thành chủ thần như thế nào? Ngươi có quan hệ gì với chủ thần tiền nhiệm?"
"Ta tên Triệu Kỳ Nhi, là người bản thổ ở thế giới linh khí khôi phục, trong một lần lịch luyện nhặt được thần cách của chủ thần, trở thành chủ thần, ta và chủ thần tiền nhiệm không có một chút quan hệ nào, ta cũng rất chán ghét hắn!" Triệu Kỳ Nhi lập tức nói.
"Sau khi trở thành chủ thần, ngươi làm ra bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, nói!"
Triệu Kỳ Nhi mạnh mẽ lắc đầu: "Ta không làm chuyện gì xấu, ta chỉ mở lại Luân Hồi điện, phát triển luân hồi giả thôi!"
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Chủ thần chính là dựa vào thu thập khí vận vạn giới để trưởng thành, ngươi không phá hủy thế giới thì tranh đoạt khí vận làm sao? Chẳng lẽ làm thiện tài đồng tử?" Người kia cười lạnh.
"Nhưng lời ta nói đều là thật..." Triệu Kỳ Nhi cũng sắp khóc.
Đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm xuất hiện, cười nói: "Buông nàng ra, thực ra tất cả đều là hiểu lầm!"
"Cộng chủ!"
"Cộng chủ, ngươi đã đến!"
...
Đám người rối rít chào hỏi.
Lâm Bắc Phàm cười gật đầu, đi từng bước một về phía Triệu Kỳ Nhi bị nhốt trong quang tráo.
Tim Triệu Kỳ Nhi đập thình thịch, mặt mũi đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên nàng cách idol gần như vậy, hơn nữa hắn lại còn đang mỉm cười với nàng!
Có cảm giác choáng váng!
"Nàng không nói sai, bởi vì thần cách chủ thần kia là do ta vứt xuống, xem như lưu lại cơ duyên cho người khác, hi vọng có người có thể nhờ vào đó mạnh lên. Kết quả thần cách chủ thần bị nàng nhặt được, thế là nàng trở thành chủ thần tân nhiệm." Lâm Bắc Phàm nói.
"Hóa ra là như vậy!" Đám người bừng tỉnh đại ngộ.
"Nhưng ta cũng sợ nàng bước lên đường cũ của chủ thần, thông qua hủy diệt thế giới để trưởng thành, cho nên ta vẫn luôn chú ý đến nàng! May mắn nàng không khiến ta thất vọng, đi lên một con đường hoàn toàn khác, trưởng thành qua con đường tương đối ôn hòa, thân mật, đó là thông qua trợ giúp thế giới khác để thu thập khí vận, mặc dù tốc độ chậm nhưng vô cùng ổn thỏa!"
...
Lâm Bắc Phàm phất tay, quang tráo biến mất, Triệu Kỳ Nhi bước ra, nhìn Lâm Bắc Phàm lắp bắp nói: "Cộng cộng... Chủ! Ngươi ngươi... Thật sự vẫn luôn chú ý đến ta sao?"
"Không sai! Triệu Kỳ Nhi, những năm gần đây ngươi làm rất tốt, chức chủ thần này cho ngươi làm là vô cùng phù hợp!" Lâm Bắc Phàm tán thưởng.
Cộng chủ vẫn luôn chú ý tới nàng!
Cộng chủ khen nàng!
Triệu Kỳ Nhi kích động đến mức chóng mặt, chỉ cười ngây ngô.
Cảm giác cố gắng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng được đền đáp.
Bên ngoài sân có hai cái mỹ nữ đang vụng trộm chú ý.
Trọng sinh giả An Khả Hân sờ cằm phân tích: "Luôn cảm giác Lâm Bắc Phàm và tiểu cô nương này sẽ có chút liên quan..."
Huyết Sắc Vi bĩu môi: "Đây không phải là rõ ràng rồi sao, tiểu cô nương kia rõ ràng rất sùng bái Lâm Bắc Phàm, trong mắt ngoại trừ hắn ra thì không có ai khác, móc tim móc phổi cũng chịu! Thật không biết hắn có mị lực gì mà có thể khiến tiểu cô nương người ta si mê đến thần hồn điên đảo như vậy!"
"Lời nói này... Không phải cũng luân hãm đó sao?" An Khả Hân cười ha ha.
Huyết Sắc Vi hơi đỏ mặt, giả bộ tức giận nói: "Còn không biết xấu hổ nói ta, không phải ngươi cũng giống vậy sao?"
An Khả Hân nói: "Ta tương đối rụt rè, không nhanh như ngươi!"
Mặt Huyết Sắc Vi đỏ hơn: "Còn nói bậy nữa ta sẽ đánh chết xú nha đầu ngươi!"
"Tiểu nữ tử không dám!"