Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Kết quả hắn ta vừa không cẩn thận, mông bị đốt cháy, đau rát.
Tô Ninh nổi giận, trợn mắt giận dữ nhìn Phượng Vương đang trốn sau lưng mình.
"Ngươi đường đường là Yêu Vương, sao có thể chuyên tấn công vào hạ bộ của người ta, xấu xa như thế?"
Kết quả hắn ta lại không cẩn thận.
"Bùm."
Tô Ninh bị đuôi của Kiếm Xỉ Yêu Vương quật trúng, đập mạnh lên đất, tạo ra một cái hố sâu hơn 100 mét.
"Khụ..."
Tô Ninh giãy giụa bò dậy, Kiếm Xỉ Yêu Vương lập tức nhảy xuống, lấy thân thể mình đè lên người Tô Ninh, sau đó dùng hai vuốt lớn hung hãn tát vào mặt Tô Ninh.
"Bốp" "Bốp"...
Cái tát nào cũng rất mạnh, nếu một tát này rơi vào núi cao hơn ngàn mét, nhất định núi cũng sẽ bị đánh thành phấn vụn.
May mà da mặt hắn ta dày, nếu không rất có thể đã sớm bị đập nát.
Phượng Vương bay trên không trung phát ra tiếng kêu hưng phấn, không ngừng "diễu võ dương oai" trên không trung, thanh âm này không hề dễ nghe chút nào.
Bức vương Kim Thiển Thiển lòng còn sợ hãi: "May mà không phải ta, nếu không xấu hổ chết người, đời này không cách nào ngẩng đầu lên được!"
Sau đó hắn ta ném cho bóng người trong hố sâu kia một ánh mắt đồng tình.
Nhưng tâm trạng người xem xung quanh lại không quá tốt đẹp.
Nghe thấy từng tiếng tát vang dội, lại nhìn bóng người màu trắng trong hố sâu, hy vọng của tất cả tu luyện giả ở đây chậm rãi vỡ nát.
"Chẳng lẽ ngay cả cao thủ thần bí cũng không đánh lại hai Yêu Vương này sao? Vậy chúng ta còn hy vọng gì nữa đây?"
"Phải, viện trưởng đã ngã xuống, Tây Môn Xuy Tuyết tiền bối cũng đã ngã xuống, Diệp Cô Thành tiền bối cũng đã ngã xuống, Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan cũng đã ngã xuống, chẳng lẽ hy vọng duy nhất của chúng ta cũng ngã xuống luôn sao?"
"Hai đại Yêu Vương thật quá vô sỉ, lại có thể vây công một người!"
"Rốt cuộc Giang Nam chúng ta đã làm sai gì, mà lại lắm tai ương như thế?"
"Chúng ta còn cần phải đánh nữa sao?"
...
Lòng ai ai cũng tràn đầy tuyệt vọng.
Trùng sinh giả An Khả Hân kêu gào trong im lặng: "Thần Ẩn Giả, ngươi là thiên kiêu vô địch, ngươi mau đứng lên!"
Nhưng lúc này, Thần Ẩn Giả vô địch mà nàng ký thác kỳ vọng lại không còn bao nhiêu năng lực phản kháng, trừ phần da mặt tương đối dày, có thể chịu được những cú tát thì không còn biện pháp nào khác.
Giữa đám người đang tuyệt vọng, có cất giấu một người, một người vốn đã nên rời đi —— Doberman.
Lúc này, hắn ta cải trang trốn giữa đám người, nhìn chiến trường thảm khốc với sắc mặt hưng phấn đầy biến thái.
Bởi vì con Phượng Vương kia chính là do hắn ta dẫn đến.
Trên người Doberman có một loại dị bảo, dị bảo này vốn có hấp dẫn cực lớn với Phượng Vương.
Dù cách trăm nghìn dặm hắn ta vẫn có thể gọi Phượng Vương đến.
"Giang Nam, vùng đất khiến ta chịu nhục nhã, hủy diệt đi!"
"Dạ Ma, đi chết đi cho ta!"
"Chỉ khi ta phá hủy hết các ngươi, ta mới có thể nghênh đón cuộc sống mới!"
"Hủy diệt bóng tối, tất nhiên chỉ còn lại quang minh!"
...
Doberman từ từ lui ra khỏi chiến trường, sau đó nghiêng mắt nhìn vào Giang Nam thành, lấy dị bảo có thể hấp dẫn Phượng Vương ra.
Một lần nữa cảm nhận được khí tức quen thuộc, Phượng Vương đang hưng phấn quanh quẩn trên bầu trời bỗng bay ra khỏi Giang Nam thành, thân thể dần dần lớn hơn.
Nó vỗ cánh một cái, chớp mắt đã rút ngắn mấy chục cây số.
Thấy cảnh này, lòng ai cũng lộp bộp: "Thôi xong!"
"Mau ngăn Phượng Vương lại!"
"Nó muốn phá hủy Giang Nam, mau đuổi theo!"
...
Tất cả mọi người đều hành động, nhưng tất nhiên tốc độ của bọn họ sao có thể là đối thủ của Yêu Vương loại chim?
Chỉ vỗ cánh vài lần, Phượng Vương đã bay đến bầu trời trên Giang Nam thành, thân thể nó che khuất cả bầu trời, khiến Giang Nam thành rơi vào tăm tối. Thấy có một màn hào quang ngăn cản bước tiến, nó lập tức phun Bất Tử Hỏa của mình ra, đốt rụi.
Năng lượng của màn hào quang nhanh chóng tiêu tán, sợ rằng không thể kiên trì được bao lâu nữa.
Đáy lòng mỗi người Giang Nam thành tràn đầy tuyệt vọng.
Nhiều cường giả như vậy cũng không ngăn được Yêu Vương, huống chi là đám yếu gà như bọn họ?
Lâm Bắc Phàm thở dài: "Xem ra ta vẫn phải xuất thủ!"
Bạch Thanh Thanh sốt ruột nhào tới kéo Lâm Bắc Phàm chạy ra ngoài: "Lâm Bắc Phàm, ngươi mau theo ta thôi! Giang Nam không giữ được nữa, chúng ta phải đi ngay!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu chạy theo.
Nhưng trên tay hắn lại xuất hiện một hũ đen, bị hắn vứt ra ngoài.
Cái hũ đen rất nhanh đã biến lớn, lớn hơn cả căn nhà, hơn cả sân quyết đấu, cuối cùng lớn hơn cả thành phố, sau đó nó hệt như cái bát úp ngược bao phủ Giang Nam thành.
Màn hào quang tan vỡ, nhưng cái hũ đen kia lại chặn được bổn mạng chân hỏa của Phượng Vương.
Thấy một màn này, tất cả mọi người đều kinh hãi.
"Đó là... Ma Bình!"
"Dạ Ma xuất hiện rồi, hắn đã cứu cả Giang Nam thành!"
"Chúng ta vẫn còn một vị thiên kiêu nữa!"
...
Ai ai cũng ngạc nhiên mừng rỡ.
Khi nhìn kỹ lại, họ thấy trên Ma Bình xuất hiện một bóng người màu đen, đó không phải Dạ Ma thì là ai?
Thì ra lúc quăng Ma Bình ra bao phủ Giang Nam thành, Lâm Bắc Phàm đã nhân cơ hội trốn đi, hóa thân thành Dạ Ma một lần nữa xuất hiện.
Ai ai cũng cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ, duy chỉ có một người cảm thấy không vui.
Thấy bảo bối ngày xưa của mình xuất hiện lần nữa, Doberman núp trong bóng tối thiếu chút nữa đã cắn đứt lưỡi.
"Quác…" Phượng Vương phát ra tiếng kêu chói tai.
Mắt thấy bảo bối đã gần trong gang tấc nhưng lại không lấy được khiến nó tức giận vô cùng.
Thấy bóng dáng nho nhỏ chặn đường đi của mình, nó một lần nữa phun ra bổn mạng chân hỏa —— Bất Tử Hỏa Diễm.
"Phực phực phực phực phực phực phực...."
Lửa ngập trời ầm ầm rơi xuống.
Lâm Bắc Phàm phóng lên cao, trên người phủ đầy nguyên khí.
Nguyên khí của hắn vốn có lực hủy diệt cường đại, ngay cả không gian cũng có thể cắt, cho dù là Bất Tử Hỏa Diệt của Phượng Vương cũng không làm gì được hắn.
Phượng Vương không ngờ bổn mạng chân hỏa của nó lại không có hiểu quả.
Ngay lúc nó ngẩn ra, đối phương đã xuất hiện trước mặt nó.
Lâm Bắc Phàm ngưng tụ nguyên khí, hóa thành một thanh đao khổng lồ, hung hãn bổ xuống.
Chỉ nghe "phốc" một tiếng, thanh đao không chút trở ngại cắt một vết trên người Phượng Vương, máu tươi nóng bỏng vương vãi đầy đất.
"Lệ…" Phượng Vương thống khổ kêu to.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục cố gắng, dùng thân thể linh hoạt của mình chém mạnh trên người Phượng Vương.
Thân thể nó cực kỳ khổng lồ, hắn có thể xuống đao bất cứ lúc nào.
"Phốc" "Phốc"...
Sau mấy đao liên tục, thân thể Phượng Vương đầy vết thương.
Nó nhanh chóng thu nhỏ để tránh sự hành hạ như thiên đao vạn quả này.
"Chính là lúc này!"
Lúc này Ma Bình bay lên, hút Phượng Vương đã thu nhỏ vào trong.
Ma Bình xoay tít, bay về lại trong tay Lâm Bắc Phàm, bên trong còn một con gà màu đỏ không ngừng đập Ma Quán, vô cùng không an phận, nhưng nó muốn thoát cũng không thoát được.
"Vào Ma Bình của ta, sinh tử không do ngươi! Luyện hóa đi!"
Lâm Bắc Phàm khởi động năng lực luyện hóa của Ma Bình, hắn phải luyện hóa Phượng Vương này.
Nhưng dù sao Phượng Vương cũng rất cường đại, là một Yêu Vương, muốn luyện hóa nó cần thời gian tương đối dài, Lâm Bắc Phàm quyết định đi xử lý Yêu Vương khác trước.