Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Ba ngày sau, quỷ tiết đến, Quỷ môn rộng mở.
Lão quỷ đã sớm không nhẫn nại được nhanh chóng chạy ra khỏi Quỷ Môn quan, đi tới nhân gian.
Có quỷ rục rịch, có quỷ vô cùng xoắn xuýt.
"Bây giờ chúng ta có nên về nhà một chuyến hay không?"
"Trở về quả thực là tìm chết, hiện tại người nhà ngươi có khả năng đang cầm đao chờ ngươi, muốn lột da rút gân khoét xương ngươi, ngươi có trở về không?"
"Chết cũng không trở về, nhưng không trở về thì lần sau chúng ta không được phép ra, phải làm sao bây giờ?"
"Ngươi bị ngu à, chúng ta không quay về, bọn họ biết thế nào được?"
"Nói rất đúng, sao bọn họ biết được?"
...
Lúc này, thanh âm Lâm Bắc Phàm truyền đến: "Ta nghe thấy!"
Lão quỷ: "..."
Lão quỷ ủ rũ.
"Được rồi, vẫn nên thành thật trở về đi! Dù sao cũng đã đáp ứng điều kiện, nếu không lần sau chúng ta không thể đi ra nữa, sống không bằng chết!"
"Thà bị đánh một trận chứ không muốn bị giam vĩnh viễn!"
"Hi vọng bọn họ có thể nể tình ta là tổ tông mà ra tay nhẹ một chút, không đánh vào mặt!"
"Ai, đây là thế đạo gì không biết!"
...
Vẻ mặt lão quỷ sống không còn gì luyến tiếc quay trở về, giống như đi tới pháp trường.
Người thân của những lão quỷ này hiện đang ở trong nhà mài đao xoèn xoẹt, hai mắt tỏa ra quang mang "khát máu".
"Cuối cùng cũng có cơ hội có cừu báo cừu có oán báo oán!"
"Bình thường ở địa phủ ung dung tự tại như vậy, mặc kệ người sống chúng ta, quá xấu xa!"
"Lần này nhất định phải chỉnh bọn họ một trận, mặc kệ là tổ tông gì!"
"Để bọn họ biết không được dùng loạn tiền!"
...
Trong nhà Từ gia lão tổ, người thân của hắn cũng đã tập hợp lại một chỗ, muốn lão tổ đưa ra lời giải thích.
Từ sau khi Từ gia lão tổ tiến vào địa phủ, nhà bọn họ liền dần trở nên nghèo rớt mồng tơi, không phải đang trả nợ thì chính là đang trên đường trả nợ, mãi không có hồi kết, có khi thật vất vả mới trả xong nợ, hôm sau lại tăng thêm một đống lớn. Bọn họ quả thực không biết cuộc sống như thế này khi nào mới có thể kết thúc?
Trong đó tộc trưởng Từ gia Từ Lương Tài là khổ não nhất, tóc bạc mọc thêm không ít.
Những năm gần đây vì trả nợ, tài sản trong nhà gần như mất sạch, có vài lúc thực sự quá đói, hắn còn lén lút đi làm nhân viên chuyển phát nhanh đi giao hàng.
Có một lần còn bị người quen nhận ra, vô cùng lúng túng.
Lắm lúc hắn muốn tự sát để vào địa phủ, tìm lão tổ hỏi chuyện.
Đáng tiếc có nợ lớn, không trả xong hắn không thể chết được.
Nghe nói sắp tới tổ chức quỷ tiết, lão tổ tông nhất định phải về nhà một chuyến, hắn hưng phấn đến mức ba ngày ba đêm không ngủ được.
Cuối cùng cũng có thể báo thù, ông trời có mắt.
Từ Lương Tài còn mở đại hội động viên gia đình.
Trong đại hội, giọng điệu Từ Lương Tài sục sôi: "Lần này tổ tông trở về là cơ hội duy nhất của chúng ta! Cũng là cơ hội duy nhất để chúng ta thay đổi vận mệnh gia tộc, đi đến hạnh phúc!"
"Đúng!" Tất cả thành viên gia tộc đều gật mạnh đầu.
Từ Lương Tài chỉ trích: "Chúng ta nhất định phải hung hăng đè hắn xuống, cho hắn biết lỗi lầm của bản thân, để hắn cải tà quy chính, để hắn không được tiêu tiền bậy bạ, tốt nhất là một phân tiền cũng tiêu!"
"Đúng!" Mọi người lại lần nữa gật mạnh đầu.
Từ Lương Tài lớn tiếng nói: "Lần này, chúng ta tuyệt đối không thể nhân từ nương tay! Nhân từ với lão tổ chính là tàn nhẫn với bản thân! Tàn nhẫn với bản thân chính là không chịu trách nhiệm với đời kế tiếp!"
"Đúng!" Mọi người gật mạnh đầu.
"Mọi người thống nhất làm việc, tuyệt đối không được như xe bị tuột xích, go go go!"
Không lâu sau, Từ gia lão tổ đi ba bước quay đầu một cái trở về nhà, trên mặt nở nụ cười hiền hòa ngọt chết người không đền mạng: "Đám nhỏ, lão tổ ta đã trở về, các ngươi có nhớ ta hay không?"
Kết quả vừa mới bước vào cửa liền bị bao vây tầng tầng lớp lớp.
Lại nhìn phía trước, mấy cái bàn đều ngồi đầy người, tộc trưởng cùng với tất cả trưởng lão đều có mặt, có cảm giác như tam đường hội thẩm.
Từ gia lão tổ có chút hoảng sợ: "Các ngươi... Các ngươi làm gì vậy? Không chào đón lão tổ ta về nhà sao?"
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà trở về?" Tộc trưởng Từ Lương Tài lớn tiếng nói.
"Tại sao ta không thể trở về?"
"Lại còn dám phản bác ta, quỳ xuống cho ta!"
Từ gia lão tổ phịch một tiếng quỳ xuống đất.
"Lão tổ, ngươi biết những năm này ngươi đã làm gì không? Ngươi biết những năm này ngươi hại chúng ta khổ sở bao nhiêu không? Ngươi biết những năm này bởi vì ngươi mà chúng ta sống như thế nào không?" Từ Lương Tài lớn tiếng chất vấn.
Từ gia lão tổ chột dạ: "Ta ở trong địa phủ, biết thế nào được?"
"Lại còn dám giảo biện?" Khuôn mặt Từ Lương Tài dữ tợn: "Mấy năm nay nhờ ơn ngươi đào bảo không tiết chế, chúng ta phải đeo nợ nần nghịch thiên trên lưng! Làm hại chúng ta từ một gia đình giàu có biến thành một gia đình tầm thường! Làm hại chúng ta từ khu nhà giàu chuyển đến khu nhà nghèo! Làm hại chúng ta đi sớm về muộn kiếm tiền trả nợ, kết quả vẫn trả không hết! Lão tổ, ngươi đối đãi với hậu bối như vậy sao? Chúng ta thật muốn xông vào trong địa phủ chặt tay ngươi!"
Người xung quanh dùng sức gật đầu, ánh mắt nhìn lão tổ vô cùng bất thiện.
"Không nghiêm trọng tới vậy..." Từ gia lão tổ ngượng ngùng cười một tiếng.
"Tại sao lại không?" Từ Lương Tài đau đầu nhức óc nói: "Lão tổ, nếu ngươi không biết hối cải như vậy! Vậy thì chúng ta cũng sẽ không khách khí!"
"Lương Tài, đám nhỏ, các ngươi muốn làm gì?" Trong lòng Từ gia lão tổ hoảng hốt.
"Mặc dù ngươi không phải loại người tốt, nhưng nói thế nào ngươi cũng là lão tổ tông của chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ không đánh ngươi. Ngươi ngồi xổm ở đây sám hối sáu tiếng cho ta, nghiêm túc xem lại lỗi lầm của bản thân. Nếu như ngươi còn dám xài tiền bậy bạ, lần sau trở về ta cho ngươi ngồi xổm 1 ngày!"
Lão tổ hoảng hốt: "Các ngươi đừng làm như vậy, ta còn muốn đi nghe hòa nhạc của Diệp Khuynh Thành! Ngươi xem ngay cả vé vào cửa xem hòa nhạc ta cũng mua xong rồi, còn là chí tôn VIP! Ta hiếm khi được ra một lần, các ngươi bỏ qua ta đi, lão tổ ta nhất định sửa sai!"
Mọi người thấy tấm vé lóng lánh kim quang này, cảm giác tim lại bị cắm thêm một đao.
Giọng nói Từ Lương Tài run rẩy nói: "Tấm vé vào cửa này, có phải ngươi mua qua đào bảo không?"
"Đúng vậy!" Lão tổ nuốt nước bọt.
Giọng điệu Từ Lương Tài càng thêm run rẩy: "Tốn bao nhiêu tiền?"
"Vé vào cửa rất rẻ! Vì cảm ơn lão quỷ, bọn họ bán hạ giá cho ta, ưu đãi 8%..."
Từ Lương Tài rống to: "Ta hỏi ngươi tổng cộng tốn bao nhiêu tiền?"
"998 vạn..."
"998 vạn linh tệ còn tốt, không phải quá đắt!"
"...Tiên tinh!"
Đám người: "..."
"Ta giết ngươi!" Từ Lương Tài tức giận đến mức muốn bóp cổ lão tổ, nhưng bị người khác cản lại.
"Tộc trưởng tỉnh táo lại!"
"Hắn là quỷ không thể giết chết!"
...
Chỉ chốc lát sau, Từ Lương Tài cuối cùng cũng khôi phục tỉnh táo, cướp vé vào cửa đi, nói: "Vé vào cửa này ta tịch thu, ngươi quỳ ở đây tiếp tục sám hối cho ta. Mọi người nhìn chằm chằm vào hắn, nếu như quỳ không đủ 6 tiếng thì không được thả hắn đi!"
"Tộc trưởng, ngươi đi đâu?"
"Ta đi trả vé, còn có thể vớt vát lại ít tiền!"
"Không, vé vào cửa của ta!" Lão tổ bi ai rống to.