Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Các lão quỷ khác cũng bị thành viên gia đình nhốt trong nhà diện bích hối lỗi.
Đây vốn là một quỷ tiết vui vẻ, lại biến thành khổ bức.
Đương nhiên cũng không phải lão quỷ nào cũng thảm như vậy, lão kiếm thần tiền bối Lý Thuần Cương không có phiền não này.
Hiện tại hắn vừa mới xem xong hòa nhạc của Khuynh Thành nữ thần, đi tới Thanh Bạch nhân gia vui vẻ thưởng thức rượu ngon mỹ thực, có chút vui đến quên cả trời đất: "Quả nhiên vẫn là mỹ thực của Thanh Bạch nhân gia ăn ngon nhất, có thể được gọi là chí vị nhân gian! Đáng tiếc mấy lão bạn không ăn được mỹ vị tốt như vậy, ha ha..."
Nhớ tới tình cảnh những lão gia hỏa kia gặp phải, hắn liền cười trên nỗi đau của người khác.
Vé vào cửa buổi hòa nhạc của bọn họ đều là đặt trước cùng nhau, chỗ ngồi kế tiếp nhau, kết quả khi buổi hòa nhạc diễn ra, xung quanh đều trống không, hắn lập tức hiểu ra nhất định đám người kia đã bị tạm giam trong nhà rồi, giờ đang chịu giáo huấn.
Vừa nghĩ tới đó, hắn liền cười đến gập cả người.
Bình thường dùng tiền sảng khoái lắm, bây giờ báo ứng đến.
"Vẫn là một mình độc lai độc vãng thoải mái nhất!" Lão kiếm thần lại sung sướng uống rượu, một chén lại một chén, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, nhưng lại không che giấu được ảm đạm trong đáy mắt.
Đám lão quỷ này chí ít còn có nhà để trở về, có người nhà để nghe quở trách, còn hắn thì sao?
Đến giờ hắn vẫn còn một mình cô đơn!
Trong thời kỳ đoàn viên này, hắn lại nghĩ tới thân ảnh màu xanh kia, thần thái thảm thiết khi ngã vào trong ngực hắn...
Tim không nhịn được hơi nhói đau.
"Ta rất nhanh sẽ cứu ngươi trở về, chờ ta..." Lão kiếm thần thì thào.
Bây giờ hắn đã tu luyện thành quỷ tiên, có thể coi là thần ma. Mặc dù cách tiên thiên thần ma còn rất xa, nhưng hắn tin tưởng sẽ có một ngày hắn đạt tới, bởi vì hắn là kiếm thần Lý Thuần Cương!
Còn về phần nhân quả?
Kiếm thần hắn thì sợ gì nhân quả?
Lão kiếm thần lại uống ba chén, tâm tình thư sướng hẳn ra.
Đúng lúc này, hắn trông thấy có một tiểu manh vật trắng đen xen kẽ di chuyển về phía hắn.
Nó nằm sấp trên bàn như trẻ con, ngẩng đầu to nhìn hắn, chủ yếu là nhìn rượu trong tay hắn, hung hăng hít mũi một cái, bộ dáng phiêu phiêu.
Lão kiếm thần hỏi: "Ngươi cũng muốn uống rượu?"
Gấu trúc dùng sức gật đầu, lộ ra một nụ cười ngây thơ chân thành.
"Tiểu hài tử không thể uống rượu, qua một bên chơi!" Lão kiếm thần nâng cốc giấu vào trong ngực, đây chính là rượu ngon trân tàng của hắn, bình thường không dám uống, hôm nay vui vẻ mới lấy ra uống mấy chén nhỏ.
Gấu trúc bất mãn giơ thẻ bài lên: Tuổi của ta lớn hơn ngươi, ta là Hùng gia gia của ngươi, tôn tử!
Lão kiếm thần: "..."
"Nhưng ngươi đã thành phật, phật thì không thể uống rượu!" Lão kiếm thần tìm cớ.
Trên thân gấu trúc tỏa ra phật quang mãnh liệt, toàn thân trên dưới pháp tướng trang nghiêm, giơ thẻ bài lên: Rượu thịt xuyên qua ruột, phật tổ ngồi trong lòng! Cho nên phật có thể uống rượu ăn thịt!
"Lời này là ai nói mà vô trách nhiệm như vậy?" Lão kiếm thần che chở rượu, nói.
Gấu trúc không chút do dự giơ thẻ bài lên: Như Lai phật tổ!
Chỉ cần có cơ hội, một người một sủng này liền không ngừng bôi đen phật tổ!
"Được thôi, ta chỉ để ngươi nếm một ngụm, không thể nhiều hơn!" Lão kiếm thần bất đắc dĩ lấy rượu ra rót rượu.
Gấu trúc vô cùng cao hứng, giơ thẻ bài lên: Thí chủ, ngươi là người tốt, phật tổ sẽ phù hộ ngươi!
Ngửi thấy mùi rượu trong chén, gấu trúc hết sức say mê.
...
Lúc này, còn có một người đang cô độc.
Hắn chính là người có danh xưng nữ thần đệ nhất vạn giới Diệp Khuynh Thành.
Hắn vừa mới kết thúc biểu diễn trở về, nhìn người và quỷ náo nhiệt bên ngoài, nghe bọn họ hoan thanh tiếu ngữ, hắn cảm thấy trống rỗng và tịch mịch trước nay chưa từng có, thế là không ngừng rót rượu uống rượu, nửa tỉnh nửa say cười nói: "Náo nhiệt đều là của người khác, cô độc vĩnh viễn là của ta..."
Nhìn người khác thành đôi thành cặp, dù cho âm dương cách biệt cũng có gặp nhau một ngày, còn hắn và người yêu ở dưới một bầu trời xanh mà mỗi ngày gặp nhau lại không dám quen nhau, cảm thấy đặc biệt đau khổ.
Bên cạnh hắn có một quyển "Ngộ Không truyền", thường xuyên được hắn cầm lên lật xem, đã sắp nát luôn rồi.
Bởi vì hắn cảm nhận được tình yêu của Đường Tăng và tiểu bạch long trong sách, đây cũng chính là hắn và nàng.
Mà hắn chính là tiểu bạch long, mỗi ngày đều đang ngụy trang.
Không biết "nàng" Đường Tăng đã nhận ra hắn chưa?
"Chắc là không nhận ra, nếu không thì đã ghét bỏ ta!" Diệp Khuynh Thành cười khổ, bởi vì có lúc đến cả hắn cũng ghét bỏ bản thân, rõ ràng là một đại lão gia mà lại đi ngụy trang thành nữ nhân nịnh nọt nam nhân, nỗi dày vò trong lòng này ai có thể thấu hiểu?
Đúng lúc này, Lại Manh Manh xuất hiện.
Nhìn thấy bộ dáng Diệp Khuynh Thành say như chết, hắn liền vô cùng lo lắng vọt tới, vứt vò rượu trong tay Diệp Khuynh Thành đi, đỡ hắn dậy: "Khuynh Thành, ngươi đừng uống nữa, ngươi đã uống đủ nhiều rồi..."
"Đừng có cản ta, ta vẫn muốn uống, ta muốn tiếp tục uống, không uống trong lòng khó chịu..." Diệp Khuynh Thành muốn cướp lại rượu.
"Ngươi thật sự không thể uống nữa, ngươi nhìn xem bây giờ bản thân đã trở nên thế nào rồi?" Lại Manh Manh trách cứ.
"Vẫn là dạng người, còn có thể thế nào? Dù sao sống sót cũng là chịu tội, dứt khoát uống chết đi!"
"Tại sao ngươi lại cam chịu như vậy?"
"Ta cũng không muốn thế, nhưng mà ta..." Diệp Khuynh Thành khổ sở lắc đầu: "Manh Manh, nỗi khổ của ta ngươi không hiểu..."
"Tại sao ta không hiểu? Thật ra ta vẫn luôn hiểu!" Lại Manh Manh sâu sắc nói: "Khuynh Quốc, ngươi còn muốn giấu giếm ta bao lâu?"
Diệp Khuynh Thành giật mình, cảm giác chếnh choáng tan đi.
...
Hắn tỏ vẻ u mê hỏi: "Manh Manh, ngươi đang nói cái gì? Ngươi gọi tên ca ca của ta làm gì, có phải lại nhớ hắn hay không?"
"Không cần vờ vịt nữa, ngươi chính là Diệp Khuynh Quốc, cũng là Diệp Khuynh Thành, các ngươi căn bản là cùng một người!" Lại Manh Manh nắm chặt lấy tay Diệp Khuynh Thành, nhìn thẳng vào mắt Diệp Khuynh Thành.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta và ca ca sao lại là cùng một người?" Ánh mắt Diệp Khuynh Thành né tránh, không dám nhìn vào Lại Manh Manh.
"Khuynh Quốc, ngươi thật sự không cần giả vờ, bề ngoài có thể thay đổi, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay của ngươi lại không thể lừa người, ta vẫn còn nhớ." Lại Manh Manh tiếp tục nắm chặt tay hắn, cho hắn một ánh mắt kiên định.
Muốn tránh cũng không được, Diệp Khuynh Thành chua xót nói: "Manh Manh, ngươi... Khi nào thì phát hiện?"
"Là ở vài chục năm trước, bắt đầu từ lần đầu tiên ngươi nắm tay ta, ta đã hoài nghi. Về sau ta vẫn luôn thận trọng quan sát, phát hiện huynh muội các ngươi chưa từng xuất hiện cùng một lúc, vô cùng bất bình thường. Về sau ta nghe ngóng tin tức của ngươi trong ca kịch viện, tin tức liên quan tới Diệp Khuynh Quốc rất ít, cứ như hắn bỗng nhiên nhô ra, về sau ta quan sát kỹ ngươi, phát hiện ngươi mặc dù là nữ nhân nhưng lại có rất nhiều chỗ khác biệt, nhưng có người giúp ngươi lừa gạt... Tổng hợp tất cả, càng ngày ta càng khẳng định ngươi chính là Diệp Khuynh Quốc." Lại Manh Manh có vài phần đắc ý nói.
Trong lòng Diệp Khuynh Thành tràn đầy kinh hãi.
Không ngờ lớp ngụy trang hắn tự nhận là không chê vào đâu được đã sớm bị Manh Manh nhìn ra.
Tin tức này khiến đầu óc hắn trống rỗng, trong nháy mắt mất đi năng lực suy nghĩ.