Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Cuối cùng đốt mấy tháng, Minh Hà lão tổ cầu xin tha thứ, lại thêm mấy vị Chuẩn Thánh khác tới thuyết phục, Hạo Thiên thượng đế mới buông tha cho hắn. Nhưng Minh Hà lão tổ cũng bỏ ra cái giá nhất định.
Nếu không thì còn có thể làm sao?
Đồ đệ không thấy đâu, Minh Hà lão tổ là đại thần thông giả có uy tín, chỉ có thể để hắn chịu khổ chứ không thể giết chết, tiếp tục đánh nữa cũng không có ý nghĩa gì, vẫn nên đòi hỏi một chút lợi ích.
Nhìn Minh Hà lão tổ chịu thiệt, trong lòng Hạo Thiên thượng đế cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút.
Hắn nói với Lâm Bắc Phàm: "Lần này làm phiền Lâm huynh rồi! Nếu không phải nhờ Lâm huynh, ta thật không có cách nào lấy lại công đạo!"
"Không cần khách khí, bằng hữu nên hỗ trợ nhau!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười, tràn ngập cảm giác thân thiết.
"Hiện tại ta đã nhận thua, những gì nên cho các ngươi đều đã cho các ngươi, có phải ngươi nên trả lại linh bảo cho ta không?" Minh Hà lão tổ nói với Lâm Bắc Phàm.
"Cái gì mà linh bảo của ngươi, toàn bộ đều là của ta!" Lâm Bắc Phàm phủ nhận.
Mí mắt Minh Hà lão tổ giần giật, hỏa khí lại một lần nữa xuất hiện: "Rõ ràng là ngươi cướp mất của ta! Mau trả lại Nguyên Đồ A Tị, Nghiệp Hỏa hồng liên cho ta!"
"Bớt nói nhảm! Không phục thì chúng ta đánh một trận!" Ánh mắt Lâm Bắc Phàm lóe lên vẻ nguy hiểm.
Minh Hà lão tổ không lên tiếng, vừa rồi hắn bị thiêu đến dục tiên dục tử, lột mất mấy tầng da, hắn cũng không muốn lại bị thiêu thêm nữa.
Các đại thần thông giả khác lại vô cùng nhiệt tình với Lâm Bắc Phàm, muốn kết thiện duyên với Lâm Bắc Phàm.
Mời Lâm Bắc Phàm đến nhà bọn họ ngồi một chút, cùng nhau luận đạo.
Những đại thần thông giả này bao gồm cả Trấn Nguyên đại tiên, Côn Bằng… Còn có Nhân tộc tam hoàng ngũ đế vân vân, đều là Chuẩn Thánh có danh tiếng trong Hồng Hoang, tất cả đều rất coi trọng Lâm Bắc Phàm.
"Khách khí khách khí, có thời gian ta nhất định sẽ đến đạo tràng của các ngươi!" Lâm Bắc Phàm trả lời.
Nhưng ánh mắt thiên hoàng Phục Hy nhìn Lâm Bắc Phàm lại có chút không đúng.
Lâm Bắc Phàm muốn hỏng mất: "Thiên hoàng, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
"Không có gì, chẳng qua chỉ cảm thấy tiểu huynh đệ ngươi đặc biệt hợp ý, về sau chúng ta có thể sẽ trở thành thân thích!" Phục Hy vỗ vỗ bả vai Lâm Bắc Phàm, động viên nói.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Lời này quá rõ ràng!
Ta còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, đại cữu ca!
Cuối cùng, Phục Hy nhỏ giọng nói bên tai Lâm Bắc Phàm: "Về sau ngươi phải đối xử với muội muội ta tốt một chút!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
"Phục Hy, nói đủ chưa, cút về cho bản cung!" Một tiếng mắng giận dữ truyền đến, mang theo chút xấu hổ, là giọng của Nữ Oa nương nương.
Phục Hy rùng mình một cái: "Ta lập tức trở về!"
Sau đó mặt mày xám xịt chuồn mất.
Lâm Bắc Phàm nhìn lên trời, giống như thấy được khuôn mặt tức giận xấu hổ đan xen của Nữ Oa nương nương.
Tiếp đó ai về nhà nấy.
Lâm Bắc Phàm tới bái kiến Bình Tâm nương nương.
Đi tới địa bàn của người ta, nếu như không gặp bản tôn thì sẽ bị trách cứ.
"Bình Tâm, ta tới thăm ngươi!" Lâm Bắc Phàm đi vào trong địa phủ.
Bình Tâm nương nương xuất hiện, kéo hắn vào trong cung điện, cao hứng nói: "Đánh Minh Hà lão tổ xong còn nhớ đến thăm ta, có lòng!"
"Lời này ngược rồi, ta là tới để thăm nương nương, thuận tiện giáo huấn Minh Hà!" Lâm Bắc Phàm bất mãn nói.
Bình Tâm nương nương rất thích nghe.
Hai người ngồi đối mặt nhau, uống trà, trò chuyện.
Bình Tâm nương nương cảm khái: "Hiện tại ngươi đã trở thành Đại La Kim Tiên, hơn nữa còn là cường giả đỉnh cao trong cảnh giới này, ngay cả Chuẩn Thánh Minh Hà lão tổ có uy tín lâu năm cũng không phải là đối thủ của ngươi, có thể coi là người đệ nhất dưới Thánh Nhân! Trong 100 năm ngươi từ một tiên nhân bình thường tu luyện đến đại la, tìm khắp vạn giới cũng không thấy ai như vậy!"
"Có lợi hại thế nào thì ta cũng chỉ là một nhân viên chuyển phát nhanh." Lâm Bắc Phàm có ý riêng nói: "Bình Tâm nương nương, là nhân viên chuyển phát nhanh của riêng ngươi!"
Bình Tâm nương nương nghe mà xuân tâm dập dờn, gương mặt ửng hồng.
Sau đó Lâm Bắc Phàm lại tới vấn an Nữ Oa nương nương, Nữ Oa nương nương có chút thẹn thùng, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Phàm rất mất tự nhiên.
...
Lúc này, ở một thế giới bình thường trong cơ thể Lâm Bắc Phàm, Lý Trường Sinh bỗng nhiên bừng tỉnh, phát hiện bản thân đã trở về căn phòng ban đầu, mình vẫn là Lý Trường Sinh tầm thường kia, liền lắc đầu cười khổ: "Hóa ra mọi thứ trước đó đều là mơ, thật chân thực, ta không phân rõ hiện thực và hư ảo nữa!"
Sau đó, hắn lại bắt đầu từng ngày làm việc, vô cùng đơn giản, bình bình phàm phàm...
Chỉ là hắn vẫn thích xem tiểu thuyết, đọc các loại tiểu thuyết xuyên việt huyền huyễn tiên hiệp, ảo tưởng bản thân giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết quát tháo phong vân, vô địch thiên hạ.
Sau đó lại thường xuyên nhớ tới thế giới trải qua trong mộng.
Một thế giới linh khí khôi phục thần kỳ mà quỷ dị, nơi đó liên thông với vạn giới, có đủ loại thiên kiêu yêu nghiệt, có đủ loại cơ duyên nghịch thiên...
Vô hạn đặc sắc, vô hạn ly kỳ!
Mà Lý Trường Sinh hắn lại bị một vị tiền bối Nhật Thiên Thái Thượng Đạo Tôn thần bí thu làm đồ đệ, có được công pháp tu luyện vô thượng, thân mang thể chất nghịch thiên vô thượng, ở trong thế giới mới trải qua một đời ầm ầm sóng dậy!
Trong lòng vô cùng không cam, thế là trong một buổi tối múa bút thành văn, viết xuống "Bình Bình Vô Kỳ..."
...
Trong thế giới Già Thiên, kể từ khi biết đến tam thế đồng quan kết nối với một người biết chuyện của hắc ám, Lăng Thiên vẫn luôn đợi ở đây, một là vì bảo vệ đường truyền tin, hai là vì tìm hiểu tình huống.
Một ngày nọ, lúc hắn đang nhắm mắt tu luyện, một thuyền giấy chập chờn mang theo khí tức thời gian bỗng nhiên xuất hiện.
"Đây là khí tức của Hoang!" Lăng Thiên mở mắt ra nói.
Hắn nhặt thuyền giấy lên mở ra xem, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Sau đó rời khỏi đồng quan, về tới thế giới linh khí khôi phục tìm Lâm Bắc Phàm.
"Lăng huynh, tại sao sắc mặt ngươi lại khó coi như vậy?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Lăng Thiên đưa thuyền giấy cho Lâm Bắc Phàm, trịnh trọng nói: "Lâm huynh, ngươi xem cái này!"
"Hoang lại truyền tin!" Lâm Bắc Phàm mở ra xem, bên trên chỉ có 9 chữ: Trong vòng trăm năm, hắc ám sẽ trở về!
Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm cũng có thêm chút ngưng trọng: "Hắc ám trở về là chuyện không thể tránh, Hoang không ngăn được nữa!"
"Hiện tại phải làm thế nào? Thời gian 100 năm quá ngắn ngủi!" Lăng Thiên lắc đầu: "Hơn nữa hắn chỉ nói trong vòng một trăm năm, có lẽ sang năm, thậm chí ngày mai, hắc ám cũng có thể trở về, đến lúc đó..."
"Thời gian khó có thể đoán trước, nhưng chúng ta cũng không phải không có lực trở tay, bây giờ ta sẽ đi tìm giúp đỡ!" Lâm Bắc Phàm cười bước ra hư không, lớn tiếng nói: "Các vị Thánh Nhân, kỳ hạn 100 năm đã đến! Dựa theo ước định trước đó, mong các ngươi mau mau rời khỏi thế giới linh khí khôi phục!"