Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 110 - Chương 110. Dạ Ma Cuồng Bạo, Thực Lực Vô Địch!

Chương 110. Dạ Ma cuồng bạo, thực lực vô địch! Chương 110. Dạ Ma cuồng bạo, thực lực vô địch!

Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

"Không! Ta sẽ không chết!" Kiếm Xỉ Yêu Vương cảm nhận được nguy hiểm khủng khiếp, lập tức phát ra tiếng gào không cam lòng. Nó nhanh chóng khôi phục bản thể, hy vọng có thể mượn lực lượng phòng ngự mạnh mẽ của bản thể để ngăn cản lần công kích này.

"Khôi phục bản thể mới là sai lầm lớn nhất!" Lâm Bắc Phàm cười nhạt.

Trong Không Gian Đông Kết của hắn, áp lực đến từ bốn phương tám hướng, thể tích càng lớn lại phải chịu áp lực càng lớn.

Vậy nên khi Kiếm Xỉ Yêu Vương hiện nguyên hình, nó chỉ cảm thấy áp lực tăng lên gấp vạn lần.

"Rắc rắc rắc rắc..."

Áp lực thật sự quá lớn, Kiếm Xỉ Yêu Vương chỉ cử động một chút đã tốn sức, đừng nói tới phản công.

Sau đó, nó trở thành tấm bia ngắm cực lớn.

"Đùng đùng đùng đùng đùng..."

Kiếm Xỉ Yêu Vương đổ máu, lớp da cứng bị rách toạc, nhưng nó vẫn còn sống.

"Còn chưa chết sao? Mạng cũng lớn thật!"

Lâm Bắc Phàm thừa thắng truy kích, lại ngưng tụ thêm mấy tầng băng long, tạo ra hai đợt băng long, điên cuồng oanh tạc.

Thấy một màn khủng khiếp như thế, đám tu luyện giả có mặt ở đây đều sợ ngây người.

"Qua tàn bạo, đây là sức chiến đấu chân chính của Dạ Ma sao?"

"Đánh Yêu Vương như tôn tử!"

"Quả nhiên là đệ nhất thiên kiêu đương thời!"

"Rốt cuộc thực lực của Dạ Ma đã đạt tới tầng thứ nào rồi?"

...

Một màn này quá kích thích, rất nhiều người khó mà bình tĩnh nổi.

Nhất là Tô Ninh một thân bạch y, lập tức bị kích thích đến mặt mũi trắng bệch, chỉ cảm thấy đối phương đang oanh tạc trên mặt hắn ta vậy.

Đến lúc này, hắn ta càng hiểu rõ thực lực Dạ Ma hơn.

Đạt đến Thiên Nhân cảnh giới, mỗi một tầng đều sẽ có chênh lệch lớn vô cùng, muốn nhanh chóng tăng thực lực là chuyện không thể nào, bởi mỗi một lần muốn thăng cấp không chỉ cần tích lũy lượng lớn pháp lực, còn cần phải cảm ngộ thiên địa.

Dù chỉ thua một cấp, thực lực đã như một trời một vực, một địch mười hoàn toàn không phải nói chơi.

Hiện tại hắn ta cùng lắm cũng chỉ đạt đến Thiên Nhân nhất giai, mà Dạ Ma rất có thể đã vượt qua nhị giai, ít nhất sức chiến đấu của hắn cũng đã đạt đến mức đó. Hắn có thể trấn áp Kiếm Xỉ Yêu Vương, đương nhiên cũng có thể trấn áp hắn ta y hệt.

Nhớ tới mình và Dạ Ma còn có chút ân oán, trái tim hắn ta lập tức khiếp đảm.

Nếu xử lý xong Yêu Vương, hắn lại tiện tay xử luôn ta thì sao?

"Ta vẫn nên chạy trước thì hơn. Tương lai còn dài, đợi ta cường đại lại đến tìm Dạ Ma trả thù!"

Nghĩ như vậy, hắn ta lập tức cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Cuối cùng hắn ta vừa liếc vừa lén chạy.

Mười phút sau, cuối cùng Kiếm Xỉ Yêu Vương cũng chết.

Lâm Bắc Phàm thở phào nhẹ nhõm, đây là trận chiến dài nhất của hắn kể từ khi hắn xuyên việt đến đây.

Hắn phải vận dụng nguyên khí, sử dụng siêu linh phù, dị tượng cùng với đủ loại chiêu thức khác mới thắng được, bảo vệ Giang Nam.

Nhưng thu hoạch cũng rất phong phú: Thi thể hai Yêu Vương, đây chính là báu vật lớn!

Lâm Bắc Phàm phẩy tay, thu Kiếm Xỉ Yêu Vương vào không gian trữ vật của mình.

Hắn còn định tìm người vừa làm việc nghĩa nói chuyện phiếm một chút, không ngờ hắn ta đã trốn biệt.

Thế là hắn thi triển thần thông Tra Thiên Quan Địa xem thử, lại phát hiện hắn ta đã lén trốn về nhà nhỏ của mình liếm láp vết thương. Hắn ta bị Yêu Vương tát mấy chục cái, mặt sưng không khác gì đầu heo.

"Quá thảm... Vậy ta đi tìm kẻ khác trước!"

Hắn thu hồi dị tượng, biến mất ngay trước ánh mắt sùng bái của mọi người.

Lúc này, một kẻ đang cải trang nhanh chóng chạy trốn khỏi Giang Nam, hắn ta chính là Hắc Ma Pháp Sư Doberman.

Trong đôi mắt tàn nhẫn kia tràn đầy hoảng sợ, thỉnh thoảng hắn ta còn quay đầu lại nhìn, sợ có ai đuổi theo.

Hắn ta không ngờ kẻ địch lớn nhất của mình - Dạ Ma lại mạnh như vậy, thản nhiên trấn áp một đầu Yêu Vương, còn tiêu diệt luôn một đầu khác, đây là chuyện ngay cả tôn giả cũng chưa hẳn có thể làm được, vậy mà hắn lại làm được.

Sao lại kinh khủng như vậy?

Vậy nên ban nãy khi Dạ Ma còn đang chiến đấu, hắn ta đã lén trốn khỏi Giang Nam thành.

Lúc Kiếm Xỉ Yêu Vương sắp mất mạng, hắn ta lập tức điên cuồng chạy trốn. Nếu không, để Dạ Ma phát hiện hắn ta chính là kẻ đứng sau tất cả những chuyện này, hắn ta nhất định sẽ xong đời.

"Dạ Ma, ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn gì cũng có ngày ta trở lại!" Doberman căm giận nói.

"Cần gì phải chờ sau này, muốn gặp thì gặp ngay bây giờ!" Một giong nói hài hước quen thuộc truyền đến bên tai hắn ta.

Doberman sợ đến mức hết cả hồn, mồ hôi nhễ nhại, lắp ba lắp bắp nói: "Dạ Dạ Dạ Ma..."

Một bóng người mặc hắc y xuất hiện trước mặt hắn ta, chặn đường bỏ trốn của hắn ta.

"Doberman, đã lâu không gặp, không ngờ ngươi vẫn không tiến bộ gì cả!"

"Dạ Ma, ngươi ngươi... ngươi nói gì ta không hiểu..." Doberman làm bộ như không biết gì.

"Ta không cần ngươi hiểu, ta chỉ cần ngươi chết!" Lâm Bắc Phàm nhẹ vung tay lên, nguyên khí hóa thành một lưỡi kiếm, nhanh chóng cắt ngang đầu Doberman, thi thể tách ra, Doberman đã chết như vậy.

"Ai gây họa cho nhân tộc đều đáng chết!"

Lâm Bắc Phàm ghét nhất những kẻ phản bội, nhất là những kẻ thế này.

Sinh ra là nhân tộc nhưng lại phản bội chủng tộc của mình, gọi Yêu Vương tới gây loạn Giang Nam, dù có chết vạn lần cũng không đáng tiếc.

Hắn nhặt không gian giới chỉ của Doberman lên, móc ra một cái hộp nhỏ từ bên trong, mở hộp ra, trong hộp có một đám bạch sắc hỏa diễm nho nhỏ, tản ra khí tức quang minh, rực rỡ như ánh mặt trời.

Ngay khi hắn mở hộp ra, nhiệt độ chung quanh tăng lên nhanh chóng, phải tăng cả bảy tám chục độ.

Nhưng cỏ cây chung quanh lại không khô héo mà còn sinh trưởng mạnh mẽ hơn.

"Đây là dị hỏa —— Quang Minh Diễm!"

Ở thời đại linh khí hồi sinh này, vạn vật đều có thể đắc đạo.

Dù là lửa hay đá, những thứ không có linh hồn, dưới điều kiện nhất định vẫn có thể tiến hóa, thậm chí là có sinh cơ.

Chẳng qua điều kiện để hình thành tương đối khắc nghiệt, vì vậy những dị bảo này thưa thớt vô cùng.

Quang Minh Diễm, trên Kỳ Trân Bảng của Thiên Cơ Lâu có giới thiệu.

Nó là một trong hai loại dị hỏa ở thiên địa, một có thể hủy diệt, nóng rực như ánh mặt trời, có thể đốt núi nấu biển. Một loại khác dựng dục sinh cơ, có thể mang tới quang minh, xúc tiến vạn vật sinh trưởng.

"Đây cũng là bảo bối đã thu hút Phượng Vương."

Lâm Bắc Phàm suy đoán, sau đó lại thu Quang Minh Diễm vào.

Yêu Vương nào cũng có lãnh địa của mình, bình thường sẽ không xâm phạm lãnh địa của Yêu Vương khác.

Vậy mà Phượng Vương chơi lửa lại vượt trăm ngàn cây số đến đây, nhất định phải có thứ gì đó thu hút nó, Quang Minh Diễm chính là lời giải thích hợp lý nhất.

"Lần nào gặp ngươi cũng tặng đồ cho ta, thật xin lỗi vì đã giết ngươi." Lâm Bắc Phàm nhìn xác của Doberman, vờ vĩnh nói, sau đó lại dùng một mồi lửa đốt sạch thi thể.

"Hai nha đầu kia không thấy ta đâu hẳn sẽ lo lắng lắm, ta phải về thôi."

Bình Luận (0)
Comment