Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 1108 - Chương 1108. Luân Hồi Chi Chủ Đi Tới Thế Giới Linh Khí Khôi Phục

Chương 1108. Luân Hồi chi chủ đi tới thế giới linh khí khôi phục Chương 1108. Luân Hồi chi chủ đi tới thế giới linh khí khôi phục

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

Thượng thương chi thượng, vô thượng chi địa.

So với 10 năm trước, nơi này đã trở nên càng thêm rộng lớn bát ngát, huyết hải sôi sục, đủ loại mộ phần to lớn được dựng lên sừng sững, trên trời có mấy trăm hồn hà phiêu đãng, liên tục đưa hồn quang vào.

Con mắt quỷ dị kia lại một lần nữa mở ra, đất rung núi chuyển, vô số sinh vật bất tử bò ra từ trong biển và mộ phần, gầm rống tê tâm liệt phế, sau đó lại thành tín quỳ xuống.

Phía xa còn có rất nhiều sinh linh vô thượng quỳ xuống theo.

"Chủ thượng, chư thiên vạn giới đã bị hủy diệt tám chín phần mười. Chư thiên sinh linh cũng đã tiến vào trong luân hồi. Ngoại trừ hơn mười đại giới còn sót lại ra, các thế giới còn lại đã không còn tồn tại nữa!"

"Rất tốt!" Ánh mắt kia hiện lên vẻ lạnh lùng.

Chư thiên vạn giới hủy diệt, cũng không thể khiến hắn động dung.

Bởi vì hắn đã tồn tại quá lâu, lâu đến mức quên hết cả năm tháng. Trong ký ức của hắn, vạn giới bị hủy một lần lại một lần, cuối cùng lại sinh trưởng nhanh như cỏ dại, liên tục không ngừng, vĩnh viễn không hết.

Thấy nhiều cũng liền chết lặng, sẽ không còn bi thương vì đám giun dế này nữa.

Thực ra đây cũng là thế giới quan của phần lớn hỗn độn thần ma.

Trong mắt bọn họ, dưới hỗn độn thần ma đều là một loại sinh linh cấp thấp.

Có thể khiến bọn họ gọi là đạo hữu chỉ có hỗn độn thần ma.

Những thứ khác chết thì chết, chết nhiều cũng không thấy tiếc.

Nếu như bọn họ diệt tuyệt và tử vong mà có thể mang đến lực lượng cho thần, thần sẽ không chút do dự giơ đồ đao lên, giống như hiện tại.

"Nhưng mà chủ thượng, chúng ta cũng bị phản kháng mãnh liệt! Trong đó có một thế giới tên là thế giới linh khí hồi phục tập kết tất cả lực lượng phản kháng, đối kháng với sinh vật bất tử chúng ta! Trong đó đám người thế giới cộng chủ Lâm Bắc Phàm, Hoang Thiên Đế, Lăng Thiên đã từng nhiều lần làm hỏng chuyện tốt của chúng ta, làm chậm trễ thời gian chủ nhân thức tỉnh! Ngoài ra còn có mấy vị Thánh Nhân của Hồng Hoang đang trấn giữ ở đó, cho nên đến giờ bên ta xuất binh đều liên tiếp thất bại, xin chủ thượng trách phạt!"

Cự nhãn kia vẫn hết sức lạnh lùng.

"Chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, các ngươi quả thực nên phạt, nhưng nể tình các ngươi trung thành làm việc nhiều năm mà bỏ qua, công tội bù nhau! Thánh Nhân? Cũng chỉ là hỗn độn thần ma yếu nhất mà thôi!"

Luân Hồi chi chủ rất xem thường Thánh Nhân. Bởi vì Thánh Nhân không phải dựa vào lực lượng của bản thân để chứng đạo thành hỗn độn thần ma, mà dựa vào phương pháp mưu lại, muốn tiến thêm một bước nữa vô cùng khó khăn.

Mà hắn lại là hỗn độn thần ma chân chính, là đỉnh cấp hỗn độn thần ma có thể cùng đánh với Bàn Cổ đại thần, cuối cùng còn có thể sống lại.

Mặc dù bây giờ chỉ vừa mới thức tỉnh, thực lực kém hơn lúc trước.

Nhưng đối phó với Thánh Nhân vẫn rất dễ dàng.

Nhìn khắp vạn giới, cũng chỉ có mấy người có thể khiến cho hắn nhìn thẳng.

Về phần những người khác, ví dụ như Lâm Bắc Phàm, Hoang Thiên Đế vân vân, cho tới giờ hắn đều không đặt trong lòng.

"Dám làm hỏng chuyện tốt của bản tọa, hừ!"

Cự nhãn hóa thành hình người, đó là một nam tử cao lớn mặt mũi tái nhợt.

Trên thân hắn mặc trường bào màu tím cao quý, khuôn mặt thoạt nhìn tầm thường không có gì lạ nhưng lại tràn ngập mị lực khác biệt, nhất là cặp mắt kia, bên trong có vòng sáng luân hồi, nhìn qua một cái như có thể hút người vào trong.

Phía sau hắn có đại đạo luân hồi pháp tắc lóe lên, ngưng kết thành một mảnh luân hồi chi hải, trong đó có ác quỷ, có Địa Ngục sứ giả, có người có yêu, thậm chí có cả tiên thần ma, bọn họ nhấp nhô trong Luân Hồi chi hải, có lúc thanh tỉnh có lúc lại mờ mịt, thỉnh thoảng thành hình thỉnh thoảng lại tan nát, cứ thế tuần hoàn lặp đi lặp lại...

Ở trong đó, sống chết đều đã không còn quan trọng.

Bởi vì hắn muốn ngươi sống, ngươi liền sống!

Muốn ngươi chết, ngươi phải chết!

"Đi!" Luân Hồi chi chủ bước ra một bước đi tới hư không bên ngoài thế giới linh khí khôi phục.

Giờ khắc này, cường giả bên trong thế giới linh khí khôi phục đều cảm giác được bên ngoài thế giới xuất hiện một ánh mắt dòm ngó mãnh liệt!

Ánh mắt kia quá cường liệt, không thèm che giấu chút nào, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy lông tơ dựng đứng, giống như một sinh linh bình thường bị một sinh linh khủng bố để mắt tới, sinh mệnh bị đối phương nắm trong tay.

Sắc mặt Lâm Bắc Phàm ngưng trọng: "Thần đến!"

Sắc mặt mấy vị Thánh Nhân đại biến: "Luân Hồi ma thần đến!"

Đám người ở thế giới inh khí khôi phục: "Thần... Đến!"

Giờ khắc này, thế giới giống như bị ngưng trệ.

Bên trên thế giới, Luân Hồi chi chủ quan sát thế giới linh khí khôi phục, trong ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng có thêm cảm xúc khác: "Một thế giới thú vị! Ngay cả bản tọa cũng không nhìn ra được lai lịch!"

Kỳ dị trong thế giới linh khí khôi phục ngay cả hắn cũng không nhìn ra, tình huống như vậy không thường gặp.

Chỉ có hai loại khả năng: Loại thứ nhất chính là bản thân thế giới này là một linh bảo cấp bậc hỗn độn, có thể tự che đậy thiên cơ. Một loại khác chính là có hỗn độn ma thần cùng cấp bậc với hắn hoặc càng mạnh hơn che đậy thiên cơ.

Nhưng bất kể là loại khả năng nào cũng không thể ngăn cản Luân Hồi ma thần hắn.

"Có thú vị hơn cũng phải hủy diệt, theo ta vào luân hồi!"

Trên tay Luân Hồi chi chủ ngưng kết ra luân hồi chi quang u ám, sau đó bắn về phía thế giới linh khí khôi phục.

Lâm Bắc Phàm cảm nhận có một lực lượng nguy hiểm tới gần, liên tục thi triển thần thông.

...

"Chưởng trung vạn giới!"

"Tịch diệt vạn pháp!"

"Trích tinh cầm nguyệt!"

...

Các thiên kiêu khác cũng tận sức thủ hộ thế giới linh khí khôi phục.

"Tha hóa tự tại, tha hóa vạn cổ!" Hoang Thiên Đế thi triển vô thượng thần thông của bản thân, mượn đạo quả để chinh chiến.

"Thiên Đế quyền!" Diệp Thiên Đế đánh ra một quyền.

"Vô tận hỏa vực, đốt cháy cho ta!" Viêm đế thả thần hỏa ra.

"Thần cấp Giới Vương quyền!" Son Goku biến thành Super Saiyan, đánh ra quyền pháp cái thế.

"Hải Thượng Sinh Minh Nguyệt!" Lâm Vi Vi thi triển dị tượng.

...

Còn có các thiên kiêu khác.

Khi những lực lượng này hội tụ vào cùng một, cuối cùng cũng phá vỡ một đòn cái thế của Luân Hồi chi chủ.

Lúc này Luân Hồi chi chủ đã nguyện ý cúi đầu nhìn đám giun dế này.

Đầu tiên là Lâm Bắc Phàm, thực lực của người này mạnh nhất, vừa rồi phần lớn lực lượng đều bị hắn chặn lại. Trong mắt Luân Hồi chi chủ nhiều thêm cảm giác kinh dị, bởi vì hắn không nhìn ra được lai lịch và nguồn gốc của Lâm Bắc Phàm.

Nhưng đây cũng chỉ là coi trọng mấy phần mà thôi, còn chưa thể khiến hắn động dung.

Lại nhìn tiếp, người thứ hai là Hoang Thiên Đế, trong mắt lại một lần nữa nhiều hơn một tia kinh dị.

Tiếp theo là Diệp Thiên Đế, trong mắt lần ba xuất hiện dị sắc.

Về sau không còn nhìn nữa, ánh mắt xoay chuyển xung quanh Hoang Thiên Đế và Diệp Thiên Đế, khóe miệng hơi cong lên.

"Thời gian, đã lâu không gặp!"

Bình Luận (0)
Comment