Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Đám người chấn kinh, tò mò lên tiếng.
"Tại sao thần lại nhìn Hoang Thiên Đế và Diệp Thiên Đế?"
"Chẳng lẽ hai người bọn họ có chỗ nào không tầm thường? Giống như trước đây đã quen biết!"
"Lời này của thần có ý gì, ta nghe không hiểu?"
...
Hoang Thiên Đế cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Vì sao ở đây nhiều người như vậy, hết lần này tới lần khác thần lại nhìn hắn?
Chẳng lẽ là do trước đó hắn gây trở ngại cho thần thức tỉnh?
Diệp Thiên Đế lại càng cảm thấy kì quái.
Dường như hắn không có quan hệ gì với người trước mắt, vì sao đối phương thoạt nhìn lại rất quen thuộc hắn?
Người biết rõ chuyện này chỉ có Lâm Bắc Phàm, nhưng Lâm Bắc Phàm không nói.
"Lời này của ngươi có ý gì?" Hoang Thiên Đế chất vấn.
"Dường như ngươi quen biết chúng ta?" Diệp Thiên Đế nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên quen biết, mặc dù wuan hệ trước kia bình thường, nhưng chúng ta còn phải tôn xưng đối phương một tiếng đạo hữu!" Luân Hồi chi chủ hiếm thấy nhiều lời thêm vài câu, thở dài: "Chỉ là sau trận chiến đó tất cả đạo hữu đều vẫn lạc. Bao gồm cả ta và ngươi. Nhưng chúng là đã từng là ma thần đỉnh tiêm, chúng ta bất tử bất diệt, dù cho vẫn lạc cũng có thể trở về, chỉ là sớm hay muộn mà thôi! Bây giờ ta trở về, còn tam thế đạo quả của ngươi không viên mãn, không có cách nào trở về!"
Đám người chấn động, chỉ trong mấy câu đơn giản của Luân Hồi chi chủ đã nêu lên chỗ bất phàm của hai vị Thiên Đế.
Hóa ra bọn họ cũng đã từng là tồn tại vô thượng, được Luân Hồi chi chủ xưng là đạo hữu.
Trận chiến kia mọi người đều biết rõ, đó là Bàn Cổ siêu thoát chi chiến, lúc ấy trong vạn giới có 3000 hỗn độn thần ma, vì ngăn cản Bàn Cổ siêu thoát mà đã mở ra chiến dịch lớn nhất từ trước tới nay trong vạn giới.
Trận siêu thoát chi chiến kia quá khốc liệt, tất cả hỗn độn ma thần bao gồm Bàn Cổ đều vẫn lạc.
Nhưng Bàn Cổ là thật sự vẫn lạc, hóa thành thế giới Hồng Hoang, đây chính là cái giá của siêu thoát thất bại. Còn các hỗn độn ma thần khác vẫn có hi vọng trở về, ví dụ như Hồng Quân lão tổ, Dương Mi lão tổ vân vân, cả Luân Hồi chi chủ bây giờ.
Mọi người thật không ngờ hai vị Thiên Đế cũng là hỗn độn thần ma đã vẫn lạc!
Hơn nữa nghe ý tứ trong lời Luân Hồi, ban đầu bọn họ là một người, hơn nữa còn có quan hệ với thời gian!
Trong lòng hai vị Thiên Đế không có cách nào bình tĩnh.
"Tam thế đạo quả" này khiến cho bọn họ nghĩ tới tam thế đồng quan.
Tất cả của bọn họ, một đời của bọn họ dường như đều xuất hiện tam thế đồng quan, không thể cắt đứt cũng không thể hiểu nổi, nhân quả trong đó vô cùng khó nói.
Hơn nữa nghe ngữ khí của đối phương, ban đầu bọn họ là cùng một người, điều này càng khiến cho người ta thêm khó chấp nhận.
Nhưng chỉ một lát sau, đạo tâm của bọn họ đã kiên định lại.
Lúc này, Luân Hồi chi chủ lại mở miệng: "Thời gian, ngươi không nên đứng chung một chỗ cùng những con kiến hôi kia."
"Luân Hồi chi chủ, mặc kệ ngươi nói cái gì ta đều không nghe! Mặc kệ quá khứ ta là tồn tại như thế nào, ta chỉ tin tưởng vào ta bây giờ! Quá khứ thì để nó vĩnh viễn qua đi, ta chỉ tin vào đương thời!"
Hoang Thiên Đế quát lớn, trên thân tách ra vô hạn hoa thải, pháp tắc phù văn lưu động, phụ giúp Hoang Thiên Đế hiện lên oai hùng bất phàm.
Trên đầu hắn xuất hiện ba đóa kim hoa, chậm rãi xoay tròn, sau đó đơm hoa kết trái.
Đó là đạo quả của hắn, bây giờ càng thêm củng cố.
Hoang Thiên Đế lớn tiếng nói: "Một đời ta đều chiến vì Nhân tộc vì thế giới. Đây là tín ngưỡng của ta, đây là ta hiện tại! Ngươi không thể dao động được quyết tâm của ta! Ta là Thiên Đế, trấn áp tất cả địch thế gian!"
Giọng nói đinh tai nhức óc, giống như đại đạo!
Cùng lúc đó, trên đầu Diệp Thiên Đế cũng xuất hiện ba đóa kim hoa, đơm hoa kết trái.
Tất cả mọi người đều bị hai vị Thiên Đế làm cho cảm động, bọn họ rõ ràng có cơ hội bất tử, có cơ hội không cần để tâm đến chuyện gì, nhưng lại chọn đứng cùng phía mọi người.
Sắc mặt Luân Hồi chi chủ l không đổi: "Thời gian, bản tọa lại cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, rời khỏi đám giun dế này, nếu không bản tọa sẽ khiến ngươi mãi mãi không trở về được!"
"Vậy thì tới đi!" Hai vị Thiên Đế trăm miệng một lời.
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: "Ba vị Thánh Nhân, các ngươi còn muốn nhìn tới khi nào, đến lượt các ngươi xuất thủ rồi!"
Sắc mặt Lão Tử, Nguyên Thủy, Tiếp Dẫn càng đen hơn, nhân năm đó trồng xuống nay đã kết quả.
Trong thế giới Hồng Hoang, Lão Tử cưỡi thanh ngưu đi ra, Nguyên Thủy thiên tôn cầm Bàn Cổ phiên trong tay xuất thế, Tiếp Dẫn thánh nhân xếp bằng bên trên Công Đức kim liên, bay về phía thế giới linh khí khôi phục.
Ba vị Thánh Nhân, ngăn trước mặt Luân Hồi chi chủ.
Khóe miệng Luân Hồi chi chủ hơi cong lên, cười khinh bỉ: "Chỉ là ba vị Thánh Nhân cũng dám cản bản tọa?"
Nguyên Thủy thiên tôn tương đối ngạo mạn, không chịu được khinh thường trong lời nói của đối phương, đáp ngay: "Mặc dù chúng ta chỉ là Thánh Nhân, so ra kém các hạ, nhưng cũng nguyện ý lãnh giáo một lần!"
Tiếp Dẫn thánh nhân từ bi nói: "A di đà phật! Thí chủ tạo nghiệt quá nhiều, biển khổ vô biên quay đầu là bờ, bỏ đồ đao xuống lập địa thành phật! Ngươi nên quay đầu lại!"
Lão Tử nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, nói: "Cộng chủ, dựa theo ước định còn có 40 năm, chúng ta chỉ có thể giúp ngươi ngăn cản 40 năm... Sau 40 năm, chúng ta sẽ rời đi!"
"Ta hiểu rõ!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Trước giờ hắn đều không hy vọng xa vời ba vị Thánh Nhân có thể cùng hắn đồng sinh cộng tử, lần này có thể xuất thủ đã là không tệ.
Ước hẹn 100 năm đã qua 60 năm, chỉ còn lại 40 năm.
Cho nên bọn họ chỉ kiên trì 40 năm theo ước định, sau đó tất cả nhân quả đều tiêu tan.
Bọn họ cũng không tin mấy vị Thánh Nhân hợp lực lại còn không ngăn được một Luân Hồi chi chủ.
"Muốn ngăn cản bản tọa? Hừ, không biết tự lượng sức mình!"
Trong mắt Luân Hồi chi chủ tách ra luân hồi chi lực, xé rách một vùng không gian, biến thành luân hồi chi địa.
Trong mảnh luân hồi chi địa này có tiên phật ma, có yêu có A Tu La và đủ loại sinh linh bất tử, bọn họ không ngừng giãy giụa trong luân hồi hải, sống chết đều không thể tự chủ.
Những sinh linh bất tử này, thực lực kém nhất cũng đã Đại La.
Mạnh nhất là Chuẩn Thánh.
Hơn nữa còn là Chuẩn Thánh bất tử.
"Chết!"
Dưới hiệu triệu của Luân Hồi chi chủ, những sinh linh bất tử kinh khủng này đều đánh về phía ba Thánh Nhân.
Ba vị Thánh Nhân như lâm đại địch!
Trên đầu Lão Tử xuất hiện một tòa hoàng kim bảo tháp, đây là Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung tháp, hậu thiên công đức chí bảo, có thể xưng phòng ngự đệ nhất!
Dưới chân có thêm một âm dương thái cực đồ, đây chính là Tiên Thiên chí bảo Thái Cực đồ!
"Huyền Hoàng tháp, bảo hộ chân thân của ta, chống cự vạn kiếp!"
"Thái Cực đồ, trấn áp âm dương càn khôn!"
Một thủ một công, có thể xưng là vô địch!
"Vạn sự vạn vật bắt nguồn từ hỗn độn, vạn sự vạn vật cuối cùng cũng sẽ quy về hỗn độn! Theo hỗn độn chi phong của ta vẫn diệt!" Nguyên Thủy thiên tôn thôi động Bàn Cổ phiên, lại một lần nữa dẫn hỗn độn chi phong tới, hủy diệt sinh vật bất tử.
"A di đà phật!" Tiếp Dẫn thánh nhân ngồi bên trên Công Đức kim liên, trên tay cầm Đãng Ma xử nhẹ nhàng ra một đòn, gõ chết một sinh vật bất tử, vĩnh viễn không có cách nào phục sinh.
Ba vị Thánh Nhân đang sử dụng phương thức của bản thân đối kháng với Luân Hồi chi chủ!