"Chuyện gì?" Hồng Quân lão tổ nói.
"Thế giới linh khí khôi phục của ta là một thế giới mở, hoan nghênh sinh linh của mọi thế giới tới làm khách! Nhưng làm khách không có nghĩa là có thể chim chiếm tổ cưu! Năm đó bốn vị Thánh Nhân Lão Tử, Nguyên Thủy thiên tôn, Tây Phương Nhị Thánh 4 đến thế giới ta truyền giáo, dựa vào vũ lực cường đại uy hiếp, đáng tiếc năm đó ta nhỏ yếu không thể phản kháng, chỉ có thể ủy khuất cầu toàn!" Lâm Bắc Phàm thở dài.
Bốn Thánh Lão Tử, Nguyên Thủy đồng loạt nhìn qua, trong lòng tràn đầy cmn!
Hay cho một kẻ nhanh mồm nhanh miệng, lật ngược trái phải!
Ngươi nhỏ yếu bất lực?
Ngươi có từng ủy khuất sao?
Người chịu ủy khuất chân chính là chúng ta, bị ngươi chửi cây dâu mắng cây hòe, bị ngươi xuất bản sách bôi đen, bị ngươi lợi dụng đối phó với Luân Hồi chi chủ...
200 năm ngắn ngủn này chẳng mò được chỗ tốt gì, ngược lại còn nghẹn một bụng hỏa!
Chỉ nghe Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: "Phải biết cường giả không thể chịu nhục! Bọn họ mạo phạm ta, còn muốn mưu đoạt thế giới của ta, theo lý mà nói hiện tại ta thu thập bọn họ cũng không quá đáng! Nhưng dù sao bọn họ cũng là đệ tử của Đạo Tổ, đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, hôm nay ta nể mặt đạo hữu tha cho bọn họ một lần! Hi vọng Đạo Tổ mang bọn họ về giáo huấn cho tốt!"
Khóe mắt Hồng Quân lão tổ run rẩy, hay cho một chiêu lấy lùi làm tiến!
Nhìn như khoan hồng độ lượng, buông tha cho bọn họ, kỳ thực là đẩy vấn đề lại cho hắn.
Ta đã nhắc vấn đề của bọn họ ra rồi, phụ huynh ngươi không thể hiện gì làm sao được?
Nếu như không tỏ thái độ, về sau chúng ta không phải là đạo hữu!
Là kẻ địch giai cấp!
Ta X!
Bị một kẻ địch thực lực cường đại lại hố hàng như Lâm Bắc Phàm để mắt tới quá nguy hiểm!
Rùng mình, không rét mà run!
"Đa tạ đạo hữu khoan hồng độ lượng! Nhưng dù sao bọn họ cũng phạm sai lầm, thiên tử phạm pháp trách tội như thường dân, Thánh Nhân lại càng phải vậy! Đạo hữu, ngươi cảm thấy nên trừng trị thế nào?" Hồng Quân lão tổ nói.
Bốn Thánh nôn nóng nói: "Lão sư..."
"Im miệng! Hiện tại không đến phiên các ngươi nói chuyện, ở yên đó cho ta!" Hồng Quân lão tổ răn dạy.
Bốn Thánh lập tức ngậm miệng, giống như học sinh tiểu học bị phạt đứng.
"Dù sao mọi người đều là đạo hữu, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, làm quá cũng không tiện. Như vậy đi, cứ cấm túc bọn họ ở trong Tử Tiêu cung, vô lượng lượng kiếp không ra! Thế là vừa có hiệu quả trừng trị mà đạo hữu ngươi cũng có thể thừa cơ hội họp với mấy đệ tử, thành toàn cho tình nghĩa sư đồ, không phải là quá tốt rồi sao?" Lâm Bắc Phàm cười nói.
Bốn Thánh khiếp sợ nhìn Lâm Bắc Phàm, quá ác độc!
Thế mà lại muốn nhốt bọn họ lại!
Còn muốn Đạo Tổ canh chừng!
Hết lần này tới lần khác còn nói năng đường hoàng như vậy!
"Để đặt đến hiệu quả trừng trị, hình chiếu, phân thân vân vân cũng bị cấm túc!" Lâm Bắc Phàm lại bổ sung một câu.
Bốn Thánh: "..."
Cuối cùng Lâm Bắc Phàm hỏi: "Đạo hữu thấy thế nào?"
"Lão sư, đừng..." Bốn Thánh lại nóng nảy nói.
Nếu quả thật bị giam lại, thể diện bọn họ sẽ mất sạch, trở thành trò cười cho vạn giới.
"Im miệng!" Hồng Quân lão tổ quát lớn, vô cùng tức giận.
Vừa mới bảo bọn họ ngậm miệng, kết quả đã lại mở miệng nói chuyện. Có thể thấy làm mưa làm gió nhiều năm quen rồi, không đặt lão tổ hắn vào trong mắt, nên cảnh tỉnh!
Dù sao cũng chỉ là nhốt qua một vô lượng lượng kiếp mà thôi, bế quan nhiều là được, không có gì to tát.
Bọn họ không ra ngoài gây sự còn bớt lo không ít!
Hồng Quân lão tổ mỉm cười hòa ái với Lâm Bắc Phàm: "Đạo hữu nói có lý, cứ làm như thế!"
Lâm Bắc Phàm nổi lòng tôn kính: "Đạo hữu, đại nghĩa!"
"Đúng rồi, đạo hữu, thế giới linh khí khôi phục này thật thần kỳ, ta đã từng thăm dò qua nhưng lại không nhìn ra được huyền diệu của nó. Ngươi là thế giới cộng chủ, có thể giải thích nghi hoặc cho ta không?" Hồng Quân lão tổ hỏi.
"Đương nhiên có thể, chuyện này có đáng gì?" Lâm Bắc Phàm cười nói.
Bây giờ thực lực của hắn đã đứng đầu vạn giới, hoàn toàn có năng lực bảo vệ thế giới linh khí khôi phục.
Cho dù bí mật của thế giới linh khí khôi phục bại lộ cũng không sao!
Dưới sự thao túng của Lâm Bắc Phàm, cuối cùng thế giới linh khí khôi phục đã lộ ra chân diện mục.
"Hỗn Độn chí bảo - Hỗn Độn châu!" Hồng Quân lão tổ thất thố.
Đây chính là Hỗn Độn chí bảo!
Bảo vật đứng đầu trong vạn giới!
Trong vạn giới, Hỗn Độn chí bảo chỉ có bốn kiện.
Kiện Hỗn Độn chí bảo thứ nhất là Khai Thiên Thần phủ, hay còn gọi là Bàn Cổ phủ, là chí bảo phối hợp, chứng đạo của Bàn Cổ đại thần.
Nhưng trong trận siêu thoát chi chiến kia, Bàn Cổ khai thiên, Bàn Cổ phủ bị phá hủy, biến thành ba đại Tiên Thiên chí bảo Thái Cực đồ, Bàn Cổ phiên, Hỗn Độn chung...
Kiện Hỗn Độn chí bảo thứ hai là Sáng Thế Thanh Liên dựng dục ra Bàn Cổ đại thần, cuối cùng cũng bị hủy, biến thành đủ loại Tiên Thiên linh bảo như bốn đóa Thập Nhị Phẩm Kim Liên, Tam Bảo Ngọc Như Ý, Bình Kiếm, Ngũ Sắc kỳ, Càn Khôn...
Kiện Hỗn Độn chí bảo thứ ba là Tạo Hóa Ngọc Điệp, ẩn chứa ba kiện đại đạo áo nghĩa, cũng bị tàn phá, cuối cùng về tay Hồng Quân lão tổ.
Cuối cùng chính là Hỗn Độn châu, là Hỗn Độn chí bảo duy nhất hoàn chỉnh hiện nay!
Nhưng nó có thể che lấp thiên cơ, hỗn độn thần ma cũng khó mà tìm được.
Có thể tự nhận chủ, dù là ai cũng không thể cưỡng cầu, chỉ có người nó tán thành mới được nó tôn làm chủ.
"Không sai, chính là Hỗn Độn chí bảo Hỗn Độn châu! Lúc nó muốn tiến hóa, diễn hóa ra một phương đại thế giới thì bị ta phát hiện, thế là ta liền giúp nó, nó cũng giúp ta, chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau! Hiện tại nó đã trở thành linh bảo của ta!" Lâm Bắc Phàm đắc ý.
Các hỗn độn ma thần khác đều rục rịch, muốn tới cướp Hỗn Độn chí bảo Hỗn Độn châu!
Nhưng ngẫm lại hậu quả của Luân Hồi chi chủ, thôi bỏ đi!
Bảo vật trân quý cũng không quan trọng bằng mạng!
"Đạo hữu có thể được Hỗn Độn châu nhận chủ, đúng là số phận!" Hồng Quân lão tổ nói.
"Không có coe duyên nghịch thiên khó có thể chứng đạo thành hỗn độn thần ma!" Lâm Bắc Phàm nói.
Ngoại trừ Hỗn Độn châu, hắn còn có một t Hỗn Độn chí bảo Vô Tự thiên thư chưa cho người ngoài biết, đây mới là thần khí chứng đạo.
Nói cách khác trên tay hắn có hai kiện Hỗn Độn chí bảo!
Sánh ngang với Bàn Cổ đại thần năm đó!
Cuối cùng bốn vị Thánh Nhân vẻ mặt cầu xin bị Đạo Tổ xách về giam lại.
"Đạo hữu, ta vừa mới hết bị cấm túc, ta muốn đi gặp đồ nhi của ta, Những năm gần đây bọn họ chịu nhiều cay đắng, sư phụ ta đây thẹn trong lòng, tạm thời từ biệt!" Thông Thiên giáo chủ nói.
"Còn nhiều thời gian, Thông Thiên đạo hữu đi thong thả!" Lâm Bắc Phàm phất tay.
Còn có hai vị nương nương bên cạnh đang ôn nhu nhìn Lâm Bắc Phàm, không hề rời đi, đứng ở hai bên.
Sau lần này, hai người đều biết lòng mình.
Lại nhìn thế giới linh khí khôi phục, lúc này vô số sinh linh, ức vạn thần ma trong thế giới linh khí khôi phục đều đang nhìn về phía Lâm Bắc Phàm đứng giữa hư không, trong lòng tràn đầy sùng bái, kích động, cao hứng...