Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Sở Vân Phi nhìn, sắc mặt co giật.
Đây là một vị lão sư thật sao, thoạt nhìn không đứng đắn chút nào.
Chẳng qua cân nhắc tới chuyện dù sao đối phương cũng là lão sư, còn là một cao thủ Siêu Phàm, nhất định phải bảo trì tôn trọng tối thiểu, thế là Sở Vân Phi lập tức lộ ra nụ cười thân thiết: "Đúng vậy, lão sư, ta đến báo..."
Người lão sư kia giật nảy mình: "Ngươi chờ chút đã, vừa rồi ngươi gọi ta là gì?"
"Lão sư nha?" Sở Vân Phi có chút ngốc.
"Ngươi gọi sai rồi, ngươi phải gọi ta là đồng học mới đúng."
"Đồng học?" Sở Vân Phi nháy mắt: "Ngươi không phải lão sư Phù Sư viện?"
"Đúng, ta không phải lão sư, ta là lớp trưởng Phù Sư viện Hứa Văn Tùng. Lão sư của chúng ta đã chạy về nhà ngủ, hắn để ta phụ trách việc chiêu sinh." Hứa Văn Tùng nghiêm túc nói.
Chuyện chiêu sinh trọng yếu như vậy, thế mà lão sư lại chạy về ngủ, học sinh thì ngủ tại chỗ...
Sao cảm giác Phù Sư viện này không đáng tin cậy đến như vậy!
"Lão sư không chịu trách nhiệm như thế, viện trưởng các ngươi cũng mặc kệ không quản?"
"Vị lão sư này của chúng ta là phó viện trưởng Phù Sư viện, vì lão viện trưởng vội vàng làm nghiên cứu mặc kệ Phù Sư viện, cho nên hắn có thể vận dụng tất cả quyền lực của viện trưởng, hắn nói cái gì thì chính là cái đó."
Lão viện trưởng vội vàng làm nghiên cứu mặc kệ chính sự, phó viện trưởng trực tiếp chạy về nhà ngủ không quản chuyện...
Càng ngày càng cảm thấy Phù Sư viện này không đáng tin cậy.
Tiểu Niếp Niếp ở lại trong Phù Sư viện này liệu có học thói hư tật xấu gì không?
"Tiểu Niếp Niếp, bằng không chúng ta đổi học viện khác đi?" Sở Vân Phi nhỏ giọng nói.
"Không muốn, ta chỉ muốn cái này, ta chỉ muốn học họa phù." Tiểu Niếp Niếp vẫn luôn nghe lời hiểu chuyện lúc này lại đặc biệt chấp nhất.
"Các ngươi muốn báo danh không? Không báo danh ta ngủ tiếp!" Hứa Văn Tùng duỗi phần lưng mỏi mệt: "Hôm qua họa phù đến đêm khuya, kết quả hiện tại lại phải tới chiêu sinh, thật sự quá mệt mỏi..."
Tiểu Niếp Niếp bò xuống từ trên người Sở Vân Phi, đối mặt với Hứa Văn Tùng, nàng nghiêm túc nói: "Đại ca ca, ta muốn ghi danh làm phù sư!"
Hứa Văn Tùng cảm thấy tiểu hài tử này chỉ đang chơi đùa, vì thế hắn ta đưa Linh Bút và da thú tới: "Tiểu bằng hữu khả ái, trước tiên ngươi thử vẽ một tấm, ta nhìn xem trình độ của ngươi."
Cuối cùng, sau khi Tiểu Niếp Niếp thành công vẽ ra một linh phù, Hứa Văn Tùng chấn kinh.
Thiên Hoàng đại kịch viện, ca cơ Tử Thanh kết thúc biểu diễn, tiếng ca động lòng người quanh quẩn trong ca kịch viện, dư âm còn văng vẳng bên tai, dư vị vô tận.
Ba người Lâm Bắc Phàm đều cực kì hài lòng với lần biểu diễn này, cảm thấy chuyến đi này không tệ.
Lâm Bắc Phàm còn cảm thấy, về sau có rảnh có thể dẫn đại lão bà, tiểu lão bà của hắn tới cùng thưởng thức.
Đây cũng là nơi tiêu chuẩn để hẹn hò ở dị giới.
Sau khi ca cơ Lý Tử Thanh biểu diễn xong, còn có các phần biểu diễn ca múa khác, tóm lại trình diễn rất đặc sắc.
Đột nhiên, phòng cửa bị người gõ.
"Cửa không khóa, tự vào đi!"
Cửa mở ra, ca cơ Lý Tử Thanh chậm rãi đi đến: "Chào ba vị thiên kiêu! Tiểu nữ Lý Tử Thanh bái kiến các vị anh hùng!"
Còn có mấy nhân viên phục vụ cùng theo vào, bưng rượu và nước hoa quả thay thế cho các thứ trên bàn.
Lúc này, đám người dò xét Lý Tử Thanh ở khoảng cách gần, mới phát hiện, ca cơ Lý Tử Thanh còn lộng lẫy vũ mị hơn cả khi nàng biểu diễn trên đài. Mà lại, trên người nàng có một luồng khí tức đặc biệt của người nổi tiếng, mặc dù nàng chỉ là người bình thường không có thiên phú tu luyện, nhưng ánh mắt nàng lại không có chút rụt rè nào.
"Tiếng ca của ca cơ Tử Thanh thật rung động lòng người, đã rất lâu rồi ta chưa nghe được tiếng ca thư thái như vậy, cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều được buông lỏng, ngươi tuyệt đối có thể trở thành ca cơ hàng đầu thời đại này." Tiêu Viêm giơ ngón tay cái lên.
"Đúng vậy, ở thời đại này có thể nghe được tiếng ca đặc biệt như thế, chuyến đi này quả không tệ!" Trên mặt Diệp Phàm hiện lên ý cười.
Lâm Bắc Phàm chỉ nhìn xem, không nói lời nào.
"Cảm tạ hai vị thiên kiêu khen ngợi!" Lý Tử Thanh cũng cười cười: "Kỳ thật ta càng hâm mộ ba vị thiên kiêu hơn, có thiên phú tu luyện không gì sánh được, còn có thực lực hơn người, có thể sánh cùng thiên địa! Mà tiểu nữ tử chỉ là một người bình thường, chỉ có thể hát vài bài hát, trải qua sinh hoạt ăn bữa nay lo bữa mai. Cho dù có may mắn sống trên 100 tuổi, cuối cùng vẫn sẽ hóa thành xương khô."
Tiêu Viêm và Diệp Phàm cười cười, không nói tiếp.
Lời này kêu bọn hắn tiếp kiểu gì?
Vốn là lời thật, có an ủi nhiều hơn cũng không làm nên chuyện gì.
Mà lại hai bên bèo nước gặp nhau, không cần thiết lôi kéo làm quen như vậy.
Sắc mặt Lý Tử Thanh rất ảm đạm, sau đó nàng đổi lại khuôn mặt tươi cười: "Kỳ thật ta đến bái kiến ba vị là muốn tìm cầu một đáp án. Nếu ba vị ai có thể hảo tâm nói cho, tiểu nữ vô cùng cảm kích!"
"Cứ nói đừng ngại!" Diệp Phàm nói, chưa hề nói có đáp ứng hay không, cũng chưa hề nói có thể đáp được hay không.
"Ba vị thiên kiêu, dạng người bình thường như ta đây, chẳng lẽ thật không có cơ hội trở thành tu luyện giả sao? Chẳng lẽ không có biện pháp gì có thể nghịch thiên cải mệnh sao?" Lý Tử Thanh tràn ngập khát vọng nói.
"Cái này..." Tiêu Viêm và Diệp Phàm nhìn nhau.
Tiêu Viêm nói: "Cũng không thể nói là không có cách nào, chỉ là biện pháp rất khó khăn."
"Biện pháp gì?" Nhãn tình Lý Tử Thanh sáng lên.
Tiêu Viêm nói: "Ta biết một loại đan dược, tên là Sinh Sinh Tạo Hóa Đan, có thể thay đổi căn cốt một người, cho dù người không có thiên phú tu luyện, sau khi ăn viên đan dược kia cũng sẽ trở thành thiên tài tu luyện. Chỉ có điều, dù là ở thế giới của ta, Sinh Sinh Tạo Hóa Đan cũng thuộc về đan dược cấp tám, muốn luyện chế quá khó khăn."
Tiêu Viêm lắc đầu: "Đầu tiên là luyện dược sư nhất định phải đạt tới cấp tám, chính là luyện đan sư cấp tôn giả ở thế giới này. Dược liệu cần để luyện chế đan dược này đạt tới 182 loại, trong đó có 12 loại là dược liệu cực kì trân quý hiếm thấy, vô cùng khó tìm. Mà lại sau khi đi tới thế giới này, rất nhiều dược liệu đã trở nên khác hẳn, vì vậy trên cơ bản là... Không có hi vọng."
Sắc mặt Lý Tử Thanh rất ảm đạm, sau khi nghe xong kết quả này, nàng triệt để cảm thấy mất hết hi vọng.
"Diệp huynh, ngươi thì sao? Ngươi có biện pháp nào?" Tiêu Viêm muốn mượn việc này để thử trình độ của Diệp Phàm một lần.
"Ta biết rất nhiều loại Bất Tử Thần Dược có hiệu quả nghịch thiên cải mệnh, cho dù để người ta sống lại đời thứ hai cũng không thành vấn đề. Chỉ có điều những dược liệu này đều ở một thế giới khác, thế giới này tạm thời còn chưa tìm thấy."
Lại là một cái đáp án làm người tuyệt vọng.
Nếu như có thể, Lý Tử Thanh cũng muốn dùng hệ thống của mình đi đổi một dược liệu trong đó.
"Lâm huynh, ngươi thì sao?" Tiêu Viêm hỏi.
Hết thảy mọi người đều nhìn về phía Lâm Bắc Phàm vẫn một mực yên lặng ăn dưa.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục gặm thứ giống như dưa hấu, vô cùng thơm ngọt ngon miệng, ăn một cách ngon lành.
Lý Tử Thanh cảm thấy trái tim co giật, ta đã thương tâm như vậy, thế mà ngươi còn có thể ăn thoải mái như thế?
Ăn dưa của ta lại không phân ưu cho ta, ngươi có mặt mũi sao?
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lâm cuối cùng Bắc Phàm cũng gặm sạch dưa, trông thấy một miếng dưa khác, ngo ngoe muốn động.
Lý Tử Thanh lập tức tươi cười chậm rãi đi tới, ngăn phía trước Lâm Bắc Phàm, cũng chặn hết trái cây phía sau, thân thiết nói: "Lâm lão sư, nghe nói ngươi thông tuệ hiểu nhiều, kiến thức uyên bác, có thể phân ưu vì tiểu nữ tử không?"
Mặc dù biết ngươi nói lời nịnh nọt, nhưng vỗ mông ngựa rất dễ chịu.
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm tràn đầy không nỡ nhìn đĩa trái cây đã bị che đi, nói: "Kỳ thật ta biết mấy loại phương pháp."