Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Một bên khác, bởi vì linh khí triều tịch khiến thể chất của rất nhiều người bình thường bị biến đổi, có thiên phú tu luyện, cho nên Giang Nam học viện lại bắt đầu chiêu sinh, bồi dưỡng một đời tu luyện giả mới.
Người sở hữu Hệ thống Văn Hào Sở Vân Phi đi tới Giang Nam học viện báo danh tham gia tuyển chọn.
Mặc dù đã bị phán định không có thiên phú tu luyện, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn liều một lần nữa.
Nữ hài Tiểu Niếp Niếp đáng yêu ngồi trên cổ của hắn ta.
Tiểu Niếp Niếp nhìn xung quanh, cảm thấy hiếu kì với tình cảnh náo nhiệt xung quanh, lo lắng hỏi: "Vân Phi ca ca, vì sao ngươi lại dẫn ta tới nơi này? Vạn nhất lạc mất ca ca thì phải làm sao bây giờ?"
"Sẽ không bị lạc, ca ca ngươi đã hạ ấn ký trên thân ta, dù ta ở nơi nào hắn ta cũng có thể kịp thời đuổi tới. Cho nên Tiểu Niếp Niếp ngươi cứ yên tâm đi." Sở Vân Phi ngẩng đầu, nhẹ giọng trả lời.
"Như vậy ta an tâm rồi." Tiểu Niếp Niếp thở ra một hơi, cười vui vẻ.
"Tiểu Niếp Niếp, ngươi nhất định phải phù hộ ta lần này nhất định sẽ được chọn, mặc kệ là hành nghiệp gì ta cũng nhận." Sở Vân Phi chắp tay trước ngực, mười phần thành kính nói.
Lần này hắn ta mang Tiểu Niếp Niếp ra, chính là hi vọng bản thân có thể dính chút phúc khí của Tiểu Niếp Niếp.
Tiểu Niếp Niếp mở to đôi mắt, cất giọng giòn tan: "Vân Phi ca ca, vì sao ca cứ nhất định phải trở thành tu luyện giả vậy?"
"Trở thành tu luyện giả là có thể biến cường, chẳng lẽ muội không muốn bảo vệ ca ca muội sao?"
"Đương nhiên muốn." Tiểu Niếp Niếp không chút do dự nói.
Lại nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên nàng phát hiện mình thật vô dụng, không chỉ không trợ giúp ca ca mình, còn thường xuyên liên lụy hắn, ngược lại cần hắn bảo hộ, mặt không khỏi như đưa đám.
Nhưng trong lòng nàng lại dấy lên một luồng đấu chí: "Vân Phi ca ca, ta cũng muốn trở thành tu luyện giả!"
"Tiểu Niếp Niếp, ngươi muốn trở thành tu luyện giả chức nghiệp gì?"
Tiểu Niếp Niếp lại chăm chú nghĩ nghĩ, phát hiện cái gì cũng không biết, rũ đầu xuống.
Lúc này, Sở Vân Phi đã đi tới nơi báo danh của Võ Đạo viện.
Võ Đạo viện của Giang Nam học viện vô cùng nổi danh, đã bồi dưỡng được rất nhiều thiên kiêu võ đạo, vì vậy số người muốn vào viện này xếp hàng dài thành.
Người phụ trách tuyển chọn tân sinh Võ Đạo viện chính là trùng sinh giả An Khả Hân.
Hiện tại nàng có thực lực Siêu Phàm tam giai, đã có thể tính là cao thủ, cho nên nàng không làm học viên nữa mà lên làm lão sư, trước mắt nàng là lão sư trẻ tuổi nhất trong Võ Đạo viện, vì vậy được phân công tới phụ trách công việc này.
Lúc này, An Khả Hân chỉ cảm thấy nhàm chán kinh khủng.
Nàng đường đường là cao thủ Siêu Phàm, thế mà phải làm những chuyện nhàm chán này.
Đáng tiếc, quan hơn một cấp đè chết người, viện trưởng Võ Đạo viện đã trực tiếp ra lệnh, nàng không thể từ chối. Mà tất cả các lão sư khác của Võ Đạo viện đều là tiền bối của nàng, nàng muốn trốn việc cũng không được!
Nhớ tới tên gia hỏa nào đó, vậy mà lại trực tiếp sử dụng quyền lực viện trưởng, ném công việc này lại cho đám học sinh của mình, nàng lại tức giận đến ngứa ngáy: "Tên hỗn đản này! Chính mình thoát ly biển khổ cũng không kéo theo ta! Hiện tại chắc chắn hắn đang ở nơi nào đó phong lưu khoái hoạt, đáng thương ta còn ở nơi này chịu tội."
Lúc này, lại có một thanh niên muốn báo danh đi đến trước mặt nàng.
"Tên tuổi!" An Khả Hân không nhấc đầu nói.
"Lão sư, ta tên Sở Vân Phi!" Nhìn người tuổi trẻ trước mắt, trong lòng Sở Vân Phi cảm khái, vì cái gì đều là người trẻ tuổi nhưng hắn ta chẳng làm nên trò trống gì, còn người ta đã trở thành lão sư?
Có thể làm lão sư học viện đều là cao thủ Siêu Phàm.
Ta đường đường là xuyên việt giả, thân còn mang hệ thống, vậy mà lăn lộn không bằng người bản địa?
Sở Vân Phi cảm thấy ghen tị.
"Sở Vân Phi?" An Khả Hân cảm thấy tên người này có chút quen thuộc, nhưng vẫn không thèm để ý.
Bởi hiện tại, đáng để nàng chú ý cũng chỉ có những thiên kiêu đỉnh tiêm chân chính.
"Tuổi tác!" An Khả Hân lại hỏi.
"22 tuổi." Sở Vân Phi chột dạ.
Tuổi này mới học võ đã có thể tính là lớn tuổi, lớn tới không thể lớn hơn, trừ phi ăn thần dược nghịch thiên cải mệnh gì đó, nếu không thật sự không có tiền đồ gì.
An Khả Hân nhíu mày, 22 tuổi, thật có chút quá lớn.
Cho dù linh khí triều tịch có thể cải thiện thiên phú tu luyện của rất nhiều người, nhưng thời gian vẫn là một nấc thang.
Vượt quá mười tám tuổi còn chưa bắt đầu tu luyện, trên cơ bản đã tuyên bố báo hỏng.
"Đưa tay qua đây."
Sở Vân Phi cẩn thận từng li từng tí đưa bàn tay qua, trong lòng tràn đầy thấp thỏm.
An Khả Hân điều khiển chân khí trong cơ thể dạo một vòng trong thân thể hắn ta, cuối cùng lắc đầu: "Ngươi không có thiên phú luyện võ, ngươi vẫn nên đi thử các chức nghiệp khác đi."
"Được rồi lão sư." Sở Vân Phi cũng không cảm thấy quá khó chịu, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng.
Đúng lúc này, cuối cùng An Khả Hân cũng nhớ ra Sở Vân Phi là ai.
"Hắn ta không phải văn hào đại danh đỉnh đỉnh kiếp trước sao? Chuyên viết ký thực truyền kỳ cho danh nhân, có rất nhiều bạn bè là thiên kiêu vạn giới, sao hắn ta lại chạy tới học viện chúng ta?"
An Khả Hân vốn muốn đuổi theo, nhưng nghĩ kỹ lại, nàng lại thôi.
Đối phương chỉ là một người bình thường, cho dù sau này có trở thành tu luyện giả, thiên phú cũng có hạn, cũng không đáng để nàng quan tâm nhiều hơn.
Lúc này, Sở Vân Phi đã đến các học viện như Pháp Thuật viện, Thể Tu viện… để tham gia khảo nghiệm, nhưng hắn ta chỉ là một người bình thường, các phương diện đều rất bình thường, không có chút thiên phú tu luyện nào.
Sở Vân Phi liếc mắt nhìn về phía Tiểu Niếp Niếp trên đỉnh đầu, hỏi: "Tiểu Niếp Niếp, ban nãy chúng ta đã đi dạo một vòng, muội muốn làm tu luyện giả chức nghiệp nào? Thật ra ta cảm thấy, cho dù là chức nghiệp gì cũng không thể làm khó muội, dù sao muội cũng là vị kinh tài tuyệt diễm nhất vạn cổ..."
Sở Vân Phi không nói hết lời, hắn ta sợ Ngoan Nhân Đại Đế biết, vượt giới tới đây giết chết hắn ta.
"Muội muốn học cái này!" Ngón tay nhỏ của Tiểu Niếp Niếp chỉ vào một điểm báo danh lạnh tanh, lão sư duy nhất còn đang ngủ gật.
"Phù Sư viện? Tiểu Niếp Niếp, muội muốn trở thành phù sư?"
"Ừm." Tiểu Niếp Niếp dùng sức gật đầu.
Nhất là đôi mắt to tràn ngập ngây thơ chất phác kia vẫn luôn nhìn chằm chằm mấy tấm linh phù trên mặt bàn, tràn đầy khát vọng. Trong lòng có một loại cảm giác rất sâu, rằng hình vẽ phía trên có tác dụng với nàng.
"Chúng ta đi thử một lần đi, nhưng phải nói trước, nếu không thông qua muội không thể khóc nhè!"
"Tiểu Niếp Niếp dũng cảm nhất, sẽ không khóc."
Sở Vân Phi cõng Tiểu Niếp Niếp đi về phía điểm báo danh lạnh tanh kia, nhìn thấy lão sư chịu trách nhiệm ghi danh cũng là một người trẻ tuổi, trong nội tâm hắn ta tràn đầy ước ao, sau đó hung tợn vỗ bàn.
"Bốp bốp!"
Tên lão sư trẻ tuổi kia sợ đến lập tức giật mình tỉnh giấc: "Ai?"
Lại phát hiện trước mặt mình là người trẻ tuổi đang cười rất tươi, còn có một tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác.
Vì vậy, lão sư trẻ tuổi kia lập tức ngồi thẳng, chỉnh sửa quần áo trên người, còn lau gỉ mắt và vệt nước bọt bên mép, nghiêm trang hỏi: "Các ngươi có chuyện gì? Tới báo danh sao?"