Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Lâm Bắc Phàm dựa theo đánh dấu trên truyền đơn, tìm được nơi ca hát.
Đó là một đại kịch viện vô cùng rực rỡ sáng láng, tên là Thiên Hoàng đại kịch viện, nhìn quy mô hẳn có thể dung nạp đồng thời hơn vạn người xem biểu diễn. Vào thời đại nguy cơ trùng điệp, ăn bữa nay lo bữa mai, lại có thể có người làm ra một rạp hát lớn như thế, thật thú vị.
Lúc này, cổng đại kịch viện đã xếp đầy người, tất cả mọi người tranh nhau mua vé.
Thế nhưng đột nhiên có hai nhóm tu luyện giả vậy mà đụng vào nhau, sau đó vỡ ra quang mang kịch liệt.
"Ta vừa ý gian phòng số chín trước, nể mặt mũi ta, nhường vé cho ta!"
"Dựa vào cái gì? Ta mua được vé trước!"
"Dựa vào ta là cửu giai võ giả!" Một người trong đó thân thể run lên, khí thế hùng hậu tỏa ra.
"Ai mà không phải?" Một người khác cũng thả khí thế ra.
Người bình thường chung quanh run lẩy bẩy.
Lý Tử Thanh đang trang điểm ngay sau rạp hát thấy cảnh này, liền nói với lão đầu tử bên cạnh: "Đức thúc, làm phiền ngươi!"
"Yên tâm đi, cửu giai võ giả nho nhỏ..." Kết quả, Đức thúc đang chuẩn bị hành động lại ngồi trở về, nói: "Xem ra không cần, đã có người xuất thủ."
"Là ai?" Lý Tử Thanh hiếu kì xem tiếp.
Chỉ thấy một thanh niên thoạt nhìn yếu đuối, trên tay cầm một tấm linh phù, sau đó ném ra, tất cả mọi người ngăn cản con đường phía trước hắn đều bị lỗ đen đột nhiên xuất hiện cắn nuốt, không biết đã bị chuyển dời đến trong góc nào.
Sau đó, tốc độ của hắn không thay đổi đi về phía chỗ bán vé.
Tất cả mọi người ven đường thấy được, lập tức sợ hãi né tránh.
"Đức thúc, hắn là ai?"
Đức thúc lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Hắn tên Lâm Bắc Phàm, khoảng 18 tuổi, là Siêu Phàm phù sư, đồng thời cũng là phó viện trưởng Phù Sư viện. Hắn là một người cực kì thú vị, thực lực có vẻ không mạnh nhưng thật ra lại là một siêu cấp thiên kiêu thâm tàng bất lộ. Mấy tháng trước, hắn là một trong sáu người đi ra từ Hải Thị Thận Lâu."
"Hơn ba tháng trước khi Yêu Vương vây thành, một mình hắn đồng thời triệu hoán ra trên trăm thổ cự nhân, xử lý hơn một nửa yêu quái, vượt hẳn rất nhiều thiên kiêu. Trước mắt hắn xếp thứ mười hai trên Thiên Kiêu Bảng, là người duy nhất dùng chức nghiệp phụ trợ tiến vào Thiên Kiêu Bảng."
"Mà lại, bạn gái của hắn là thay mặt viện trưởng học viện Giang Nam, Nguyệt Quang Nữ Thần Lâm Vi Vi. Bằng hữu của hắn cũng lợi hại vô cùng, tỉ như Vô Địch Thần Hào Kim Bất Hoán, Thanh Bạch Nhân Gia Bạch Thanh Thanh, Hồng Anh Kỵ Sĩ Huyết Sắc Vi… Đều là thiên kiêu đỉnh tiêm đương thời. Mấy ngày trước hắn còn thu tiểu Na Tra - một siêu cấp thiên kiêu đến từ thế giới khác làm học sinh. Có thể nói, hắn là người không thể đắc tội nhất dưới tôn giả, một khi đắc tội sẽ trêu chọc một đám địch nhân cường đại!"
"Chúng ta định cư ở Giang Nam, tốt nhất nên tạo mối quan hệ tốt với hắn." Lý Tử Thanh nói.
Đức thúc mỉm cười gật đầu.
"Lâm huynh đệ, không nghĩ tới ngươi cũng ở nơi đây!" Ngay khi mua vé Lâm Bắc Phàm nghe được một giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn lại, thì ra là "ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây" Tiêu Viêm tới, bên người còn có một thanh niên anh tư bất phàm.
"Tiêu huynh, ngươi cũng tới nghe hòa nhạc?"
"Nghe nói ca cơ nơi này tiếng ca mỹ diệu, cho nên ta tới nghe một chút!" Tiêu Viêm cười gật đầu.
Lâm Bắc Phàm quơ vé trong tay, nói: "Vậy ngươi không cần mua vé, ta đã thuê một gian phòng, có thể dẫn theo bốn người."
"Tốt, vừa lúc ta cũng có việc muốn trao đổi với Lâm huynh đệ."
"Vị này là..." Lâm Bắc Phàm đưa mắt chú ý tới thanh niên bên cạnh.
"Lâm huynh đệ, để ta giới thiệu cho ngươi, vị này là bằng hữu ta vừa mới quen, tên Diệp Phàm, là một vị thiên kiêu thực lực xuất chúng, ta và hắn mới quen đã thân, cho nên dẫn hắn cùng tới nghe buổi hòa nhạc."
Sau đó hắn ta lại giới thiệu Lâm Bắc Phàm với thanh niên.
"Xin chào!"
"Hạnh ngộ!"
Tiêu Viêm thần bí nói: "Lâm huynh đệ, ngươi cũng đã biết lai lịch vị Diệp huynh đệ này của ta?"
Lâm Bắc Phàm liếc mắt: "Không phải đến từ thế giới khác sao, có gì phải đoán. Chỉ có điều thực lực vị huynh đệ này của ngươi mạnh hơn ngươi nhiều, còn có thần thể."
Tiêu Viêm cười khổ: "Diệp huynh, ta đã nói rồi, chắc chắn lai lịch của ngươi không thể lừa được vị huynh đệ kia!"
Diệp Phàm cũng cười khổ: "Ta cũng không nghĩ tới hắn liếc mắt đã nhìn ra được!"
Lúc này, một nữ tử thanh lệ đi ra từ hậu trường ca kịch viện, chậm rãi cười nói: "Các vị thiên kiêu, xin lỗi vì không thể tiếp đón từ xa! Xin mời đi theo ta, tiểu thư nhà ta đã sắp xếp vị trí tốt hơn cho các ngươi!"
"Tiểu thư nhà ngươi là..."
"Chính là ca cơ Lý Tử Thanh!"
Đám người Lâm Bắc Phàm đi theo nữ tử kia tới một gian phòng xa hoa, đúng lúc nằm ngay phía trên rạp hát, nhìn từ trên nhìn xuống không có vật cản, vô cùng rõ ràng.
Đồng thời, nhân viên phục vụ nơi này còn bưng lên rất nhiều rượu và hoa quả đồ ăn vặt.
"Thay ta cảm ơn tiểu thư nhà ngươi!"
"Không cần khách khí!"
Sau khi tất cả nhân viên phục vụ rời khỏi, Lâm Bắc Phàm bưng một chén rượu lên, cười nói: "Trước tiên chúng ta uống một chén!"
"Tốt! Đang có ý này!"
"Nâng chén!"
Sau khi uống xong một chén rượu, quan hệ của mọi người gần thêm không ít.
"Lâm huynh đệ, là như vậy, ta nghe nói thư viện Giang Nam học viện có cất chứa thư tịch về các đại hệ thống tu luyện, vô cùng phong phú, cho nên ta muốn đi vào nhìn xem, tiện thể hoàn thiện pháp của ta." Diệp Phàm nói.
Lâm Bắc Phàm cười: "Kỳ thật hẳn Diệp huynh đệ cũng biết, muốn vào vô cùng đơn giản, hoặc là trở thành học sinh của học viện, hoặc là trở thành lão sư của học viện. Lấy năng lực của Diệp huynh đệ, dư sức trở thành lão sư!"
"Đúng là Tiêu huynh đã nói cho ta biết, chỉ có điều ta là người có phần không chịu nổi ước thúc..." Diệp Phàm cười khổ.
"Sinh ở thời đại này, ai có thể chân chính không bị ước thúc? Giống như Diệp huynh và Tiêu huynh, đi vào thế giới này đều là thân bất do kỷ..."
Hai người đều cười khổ gật đầu, đúng là thân bất do kỷ, không hiểu vì sao lại đến thế giới này.
"Mà trở thành lão sư học viện cực kì tự do, mỗi tuần chỉ cần tốn một ngày lên lớp dạy học sinh, thời gian còn lại đều tự do sắp xếp. Nỗ lực trả giá một chút lại có thể hưởng thụ rất nhiều điều kiện tiện lợi của học viện. Kỳ thật cẩn thận suy nghĩ, chúng ta cũng vì nhân tộc, vì có thể để nhân tộc sống tốt hơn một chút trong thời đại này..."
Diệp Phàm cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó chắp tay: "Lâm huynh đệ có quan hệ, vậy phiền Lâm huynh đệ sắp xếp giúp ta."
"Cực kỳ nguyện ý!" Lâm Bắc Phàm cười.
Không lâu sau đó, buổi hòa nhạc rốt cục cũng bắt đầu.
Ánh đèn thất thải nghê hồng, từ hậu đường, một nữ tử vũ mị quần áo hoa lệ đi ra, đối mặt với hơn vạn người xem toàn trường, nàng cất giọng ca vàng.
Lâm Bắc Phàm híp mắt xem xét, hóa ra là một người sở hữu hệ thống.
Giọng hát rất dễ nghe, hẳn là có quan hệ với ca hát?
Lâm Bắc Phàm nhắm mắt lại hưởng thụ.