Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Lý Tử Thanh tuyệt vọng, phương pháp này khác với không có phương pháp ở chỗ nào?
Dạ Ma xuất quỷ nhập thần, lâu như vậy cũng không xuất hiện được mấy lần. Đừng bảo là không tìm được Dạ Ma, cho dù thật có thể tìm được Dạ Ma, người ta là thiên kiêu xếp hạng đầu cao cao tại thượng, là tồn tại có thể trấn áp Yêu Vương, dựa vào cái gì mà kêu người ta luyện dược cho nàng?
Chẳng lẽ dựa vào sắc đẹp?
Nàng không tin Dạ Ma là người nông cạn như thế.
"Dạ Ma, ta sớm đã nghe nói tới người này, nếu có cơ hội ta thật sự muốn tranh tài với hắn!" Hai mắt Diệp Phàm có tinh quang lóe lên.
Tiêu Viêm cười khổ: "Cũng chỉ có Diệp huynh mới có năng lực này, ta còn cần tiếp tục cố gắng!"
Lý Tử Thanh lại tiếp tục đau khổ, cảm giác đời này vô vọng với tu luyện.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục ăn dưa, việc của Dạ Ma không liên quan tới hắn.
Rốt cục sau khi tiêu diệt số dưa trên bàn, Lâm Bắc Phàm ợ no nê, nói: "Kỳ thật còn phương pháp thứ tư, mà đây còn là phương pháp đơn giản nhất, dễ dàng đạt được nhất, chỉ có điều nó tương đối tốn tiền."
"Phương pháp gì?" Người ở chỗ này trăm miệng một lời.
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Hẳn các ngươi cũng biết Thanh Bạch Nhân Gia, đồ ăn do Bạch Thanh Thanh trong Thanh Bạch Nhân Gia nấu không chỉ ăn ngon còn rất có dinh dưỡng, nếu ăn thời gian dài có thể cải thiện tố chất thân thể, cho dù người không có thiên phú tu luyện cũng sẽ biến thành thiên tài tu luyện. Khuyết điểm duy nhất là đồ ăn nơi này hơi đắt, thế nhưng so với lợi ích đạt được, chút khuyết điểm này không tính là gì."
"Sao ngươi không nói sớm?" Lý Tử Thanh chất vấn, trong giọng nói nhiều thêm mấy phần u oán.
Đã biết rõ có phương pháp đơn giản như vậy, vì sao phải lấy ra nhiều phương pháp hãi hùng khiếp vía như thế, thú vị sao?
Ngươi rắp tâm đùa nghịch người đúng không?
Nếu không phải đánh không lại đối phương, nàng đã sớm đánh gia hỏa này một trận.
"Ngươi cũng không trực tiếp hỏi ta phương pháp đơn giản nhất, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là nói ra từng phương pháp một cho ngươi, đương nhiên phương pháp tốt nhất phải đặt ở sau cùng, để ngươi có cơ hội lựa chọn." Lâm Bắc Phàm chững chạc đàng hoàng nói.
Lý Tử Thanh: "..."
Cơ hội lựa chọn?
Điều này vốn không được chọn có được không?
"Lâm huynh đệ, có phải ngươi nên đền bù chút gì đó cho ta không? Ngươi xem ta mất nhiều máu như vậy, ngay cả mặt cũng có chút tái nhợt, không biết phải ăn bao nhiêu đồ vật mới có thể bù lại, ngươi nói có đúng không?" Diệp Phàm cười tủm tỉm ôm bả vai Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cũng cười tủm tỉm, vị Diệp huynh đệ này còn có một biệt danh đặc biệt —— Diệp Hắc.
Hắn ta không hố ngươi đã không tệ, hiện tại bị hố ngược, trong lòng hắn ta có thể thoải mái mới là lạ!
"Thế nhưng người động đao cũng không phải ta, oan có đầu nợ có chủ, ngươi tìm Tiêu Viêm đi!" Lâm Bắc Phàm kéo Tiêu Viêm tới.
Tiêu Hà lập tức đưa hoàng kim huyết tới, nói: "Diệp huynh, đây là máu của ngươi, hiện tại ta trả lại cho ngươi, còn mới, xin từ từ dùng."
Diệp Phàm: "..."
Nhìn huyết dịch vàng kim còn nóng của mình, trong lòng Diệp Phàn có câu đm không biết có nên nói hay không!
Lâm Bắc Phàm ân cần chia sẻ menu cho Lý Tử Thanh: "Lý tiểu thư, ta nói cho ngươi, đồ ăn trong Thanh Bạch Nhân Gia đều rất ngon, mỗi món lại có một công hiệu khác nhau. Ngươi cần nhất là tăng thể chất, đương nhiên món ngon nhất là cơm chiên trứng, canh xương, thịt gạch cua ớt xanh, thịt lừa nướng..."
Đôi mắt to mỹ lệ của Lý Tử Thanh tò mò nhìn Lâm Bắc Phàm: "Sao ngươi biết rõ ràng như vậy?"
"Đó là đương nhiên, bởi vì mỗi ngày ta đều ăn, cho nên ta biết tất cả các món ăn ở đó." Lâm Bắc Phàm dương dương đắc ý.
Lý Tử Thanh biểu thị im lặng.
"Dựa theo tình huống thân thể ngươi, chỉ cần ăn liên tục một tháng, ngươi sẽ có thể từ một người bình thường biến thành một người tu luyện. Nếu như ăn trong thời gian dài, kiên trì ba năm năm, ngươi có thể biến thành thiên tài tu luyện, muốn trở thành thiên kiêu cũng không phải không thể!"
Mặc dù bị đùa bỡn có chút khó chịu, nhưng đối với nàng, biết được biện pháp cải thiện thiên phú thân thể vẫn là một tin tức tốt khiến lòng người phấn chấn, rốt cục nàng cũng có chút giống nhân vật chính!
Lý Tử Thanh móc ra ba tấm thẻ từ trong không gian giới chỉ, hai tấm màu đen, một tấm màu vàng tía.
"Cảm tạ ba vị công tử đã trợ giúp ta! Đây là thẻ khách quý, dựa vào ba tấm thẻ này, khi ba vị công tử tiến vào ca kịch viện sẽ có người đứng ra chiêu đãi, còn xin ba vị đừng ghét bỏ!"
"Kỳ thật ta cũng không giúp đỡ được gì, nhận lấy thì ngại!" Tiêu Viêm cầm thẻ khách quý màu đen, cười khổ.
Diệp Phàm lại nhận mà không thẹn chút nào, bởi vì máu của hắn ta không thể chảy vô ích.
Lý Tử Thanh dùng hai tay bưng lấy thẻ Chí Tôn VIP, đoan đoan chính chính đưa tới trước mặt Lâm Bắc Phàm: "Lâm lão sư, cám ơn ngươi!"
Mỗi một chữ đều vô cùng dùng sức, giống như nghiến răng nghiến lợi.
"Không cần khách khí, ta là người chỉ cần có thể rút đao tương trợ, tuyệt đối sẽ nghĩa bất dung từ!" Lâm Bắc Phàm nhanh chóng nhận lấy.
Nói đúng hơn là đầu tiên rút đao, thọc ngươi chảy máu, sau đó mới tương trợ!
Buổi hòa nhạc đã kết thúc, ba người Lâm Bắc Phàm vừa nói vừa cười rời khỏi Thiên Hoàng ca kịch viện, đi đến học viện.
Vừa tiến vào cửa học viện, lớp trưởng Hứa Văn Tùng đã tinh mắt thấy được, hưng phấn chạy tới: "Lâm lão sư, viện của chúng ta chiêu được một thiên tài phù văn, một thiên tài phù văn còn thông minh hơn tiểu Na Tra!"
Lâm Bắc Phàm sững sờ, thế mà còn có người thông minh hơn cả Na Tra?
"Là ai?"
"Nàng đến đây!" Hứa Văn Tùng chỉ tay.
Chỉ nhìn thấy tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác hưng phấn chạy chậm tới, Diệp Phàm cũng đúng lúc ngồi xổm xuống, ôm lấy tiểu nữ hài.
"Ca ca, hôm nay muội tới Phù Sư viện báo danh, bọn hắn nói muội là thiên tài phù văn!" Tiểu nữ hài hưng phấn đến nỗi khoa tay múa chân.
"Nàng chính là thiên tài phù văn mà ngươi nói?"
"Muội muốn học phù văn với Lâm huynh đệ?"
Lâm Bắc Phàm và Diệp Phàm nhìn nhau cười, duyên phận tuyệt không thể tả.
"Ca ca, ca nhìn, đây là linh phù muội vẽ ra, vẽ có được không? Giống lão sư không?" Tiểu Niếp Niếp khoe khoang.
Diệp Phàm nhìn một chút, phát hiện linh phù của Lâm Bắc Phàm tràn đầy khí tức của đạo, còn hoàn mỹ hơn cả kinh văn Đế Kinh hắn ta từng chiếm được, dù là hắn ta nhìn thấy cũng nhận được lợi ích không nhỏ.
Diệp Phàm nhìn Lâm Bắc Phàm thật sâu: "Xem ra Lâm huynh đệ thật sự là thâm tàng bất lộ, Tiểu Niếp Niếp đã muốn theo ngươi học phù văn, vậy liền xin nhờ!"
"Ta cũng rất vui vì có thể thu được học sinh thông minh như vậy!" Lâm Bắc Phàm nhận lấy Tiểu Niếp Niếp từ trên tay Diệp Phàm.
Đạo quả của Ngoan Nhân Nữ Đế, thật thú vị!
Tiểu Niếp Niếp khẩn trương nói: "Chào lão sư, về sau Tiểu Niếp Niếp nhất định sẽ theo ngài chăm chỉ học tập!"
"Tiểu Niếp Niếp đừng khẩn trương như vậy, lão sư không nghiêm khắc chút nào." Lâm Bắc Phàm cười.
Hứa Văn Tùng rùng mình.
"Hứa Văn Tùng, có phải ngươi bị cảm không? Có muốn ta trực ban thay ngươi không?" Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói.
Hứa Văn Tùng đổ mồ hôi, cố nặn ra vẻ tươi cười: "Không cần đâu Lâm lão sư, ta có thể kiên trì!"
"Tốt!" Lâm Bắc Phàm vừa thu được một học sinh thông minh, tâm tình cực kì vui vẻ, cuối cùng quyết định buông tha hắn ta.
Lâm Bắc Phàm trả Tiểu Niếp Niếp cho Diệp Phàm, nói: "Diệp huynh đệ, hiện tại ta dẫn tiến ngươi cho học viện. Ngươi thành lão sư học viện, cũng thuận tiện chăm sóc Tiểu Niếp Niếp."
"Phiền phức Lâm huynh đệ."
"Không phiền phức, về sau tất cả mọi người đều là đồng sự, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm."
An Khả Hân đang thu nhận học sinh, thấy cảnh này, nàng có chút bối rối.
Đây không phải Diệp Thiên Đế tiếng tăm lừng lẫy kiếp trước sao?
Sao hắn ta lại tới Giang Nam?
Hình như hắn ta còn trở thành bằng hữu của Lâm Bắc Phàm?
"Sao tất cả mọi chuyện đụng phải Lâm Bắc Phàm đều trở nên rối rắm vậy?" Cân nhắc đến công việc chiêu sinh của bản thân, An Khả Hân không đuổi theo, về sau có cơ hội lại hỏi.