Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Lâm Bắc Phàm tiến cử Diệp Phàm đến học viện, thế là Diệp Phàm trở thành lão sư học viện, Tiểu Niếp Niếp cũng đã trở thành học sinh của Lâm Bắc Phàm.
Duy chỉ có Sở Vân Phi, vị sở hữu Hệ thống Văn Hào này, lại bởi vì không có thiên phú tu luyện mà không cách nào nhập học.
"Ta cũng không tin Sở Vân Phi ta sẽ tầm thường vô vi cả một đời!" Sở Vân Phi thật sự bị kích thích, đã không có thiên phú tu luyện, như vậy hắn quyết định tuân theo ý của hệ thống làm một đại văn hào, vẫn có thể trở thành tồn tại được người người kính ngưỡng.
"Nhưng ta nên viết cái gì đây?" Sở Vân Phi lại sầu tư khổ tưởng.
Vốn định chép sách, đưa kinh điển của một thời không khác đến nơi này, nhưng không nghĩ tới thời không này còn đặc sắc hơn, cố sự càng ly kỳ hơn, ngay cả người thật cũng có rất nhiều, vạn nhất đụng phải bị người ta truy cứu tới thì chơi vui.
"Đã không cách nào làm kẻ chép văn, vậy ta viết truyện ký của người thật, ghi chép lại những sự tình về thiên kiêu anh hùng thời đại này, truyền xướng xuống, để thanh danh của ta cũng được truyền xuống theo!" Sở Vân Phi tạo mục tiêu cho mình.
Trước mắt hắn ta đã tìm được một nhân tuyển truyện ký tốt, đó chính là đại ca hắn ta Diệp Phàm.
Hắn ta tin tưởng, dù cho đổi thời không khác, đổi thế giới khác, Diệp Thiên Đế vẫn sẽ không tầm thường vô vi, tất nhiên sẽ trở thành đại đế mạnh nhất trong thời không vĩ đại này!
Đúng lúc này, một người toàn thân kim quang lóng lánh, mang theo nhạc nền ra sân, xuất hiện ngay trước mặt hắn ta.
"Bằng hữu, ngươi cần ta trợ giúp gì không? Ta là anh hùng bình dân Kim Thiểm Thiểm chuyên lấy việc giúp người làm niềm vui, chuyên bài ưu giải nạn giúp người!" Kim Thiểm Thiểm phát hiện một người có được khí vận, thế là lập tức tới trang bức.
"Giúp cái gì cũng có thể?" Sở Vân Phi sững sờ.
Kim Thiểm Thiểm dang hai tay, toàn thân phát sáng, như một vị thầy dẫn dắt ước mơ: "Đương nhiên, trong thiên hạ này, không có việc gì Kim Thiểm Thiểm ta không làm được! Nói ra phiền não của ngươi đi, thiếu niên!"
Sở Vân Phi kích động: "Ta không có thiên phú tu luyện, ta muốn trở thành một người tu luyện, chuyện này ngươi cũng có thể giúp ta sao?"
Kim Thiểm Thiểm: "..."
"Ta đến nhầm chỗ, tạm biệt."
Sở Vân Phi: "..."
Tên lừa đảo này!
Sau khi ra ngoài đi dạo một ngày, Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục về nhà làm ổ tu luyện.
Ngày thứ hai, lúc ra ngoài ăn cơm, hắn gặp được một người nằm ngoài ý liệu, lại hợp tình lý ở Thanh Bạch Nhân Gia.
"Lý ca cơ, chào buổi sáng!" Lâm Bắc Phàm chào hỏi.
Khóe miệng Lý Tử Thanh co rút, đã giữa trưa rồi, còn chào buổi sáng?
"Lâm công tử, chào buổi sáng!" Lý Tử Thanh như tiểu thư khuê các vô cùng có lễ phép: "Lâm công tử còn chưa ăn cơm đúng không? Ta mời ngươi, coi như báo đáp ân tình hôm qua ngươi đã nhắc nhở!"
"Tốt, cảm tạ Lý ca cơ khẳng khái." Lâm Bắc Phàm không chút do dự ngồi xuống.
Đột nhiên Lý Tử Thanh cảm giác hỏng bét, sẽ không phải hắn lại muốn hố người giống hôm qua đấy chứ?
Lý Tử Thanh đưa menu lên: "Mời!"
"Không cần, lão bản Bạch Thanh Thanh là bằng hữu của ta, nàng biết ta thích ăn gì." Lâm Bắc Phàm trả menu về, khách khí nói: "Vẫn là Lý ca cơ tự gọi món ăn đi, chỉ gọi phần của mình là được."
"Vậy ta thất lễ." Lý Tử Thanh tiếp nhận menu, chuẩn bị gọi những món mà Lâm Bắc Phàm giới thiệu hôm qua.
Kết quả vừa mở menu ra xem, hai tay nàng run lên, đã sắp cầm không vững.
Cuối cùng nàng dùng sức hít sâu mấy hơi, rốt cục cũng bình phục nội tâm đang kích động, trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh thong dong: "Đồ ăn của Thanh Bạch Nhân Gia này có chút đắt."
Lâm Bắc Phàm gật nhẹ đầu, vẻ mặt tán đồng: "Đúng vậy, nếu không phải đắt như thế, bằng vào tay nghề của Thanh Thanh, nơi này đã sớm ngồi đầy người. Chỉ có điều sau khi ngươi ăn, ngươi sẽ cảm thấy đáng giá."
Lý Tử Thanh giật giật khóe miệng, có đáng giá hay không trước tiên ta không đề cập tới, có ăn nổi hay không mới là vấn đề.
Chỉ riêng thực đơn cải thiện thể chất kia của nàng, ăn một lần đã tiêu sạch doanh thu một ngày của đại nhạc viện.
Mà ăn thì phải ăn mỗi ngày, nhưng buổi hòa nhạc lại không thể mở mỗi ngày.
Mặt ngoài Lý Tử Thanh phong khinh vân đạm, nhưng thật ra trong lòng nàng vô cùng không bình tĩnh.
Cuối cùng, nàng nghĩ nghĩ, vẫn quyết định thử một lần trước, thử hiệu quả xem sao.
"Lão bản, làm phiền ngươi..."
Bạch Thanh Thanh từ sau bếp đi ra, trông thấy Lâm Bắc Phàm ngồi bên cạnh một đại mỹ nữ xa lạ, hơn nữa còn nói cười, kém chút xoay người lại xách đao ra.
Lâm Bắc Phàm tay mắt lanh lẹ, lập tức giới thiệu: "Thanh Thanh, vị này là bằng hữu ta mới quen, ca cơ Thiên Hoàng đại kịch viện Lý Tử Thanh, ca hát vô cùng dễ nghe, nàng muốn mời ta ăn cơm."
Bạch Thanh Thanh cười, dám mời Lâm Bắc Phàm ăn cơm chỉ có hai loại, một là Kim Bất Hoán, nhiều tiền không quan tâm.
Một loại khác, chính là người bị Lâm Bắc Phàm lừa gạt.
Ba người hàn huyên vài câu, sau đso Bạch Thanh Thanh mang theo menu trở lại sau bếp.
Một lát sau, món ăn đầu tiên của Lý Tử Thanh lên bàn, mùi thơm nức mũi bay đến, Lý Tử Thanh thèm thuồng vụng trộm nuốt nước bọt mấy lần.
"Trước hết mời Lý ca cơ, đồ ăn của ta tương đối nhiều, cho nên thời gian mang thức ăn lên hơi chậm!" Lâm Bắc Phàm rất có phong độ thân sĩ mà nói.
"Lâm công tử, vậy ta không khách khí." Lý Tử Thanh đã sớm không nhịn được, cầm đũa lên trước.
Nàng ăn rất ưu nhã, nhưng tốc độ cũng không chậm.
Cộng thêm đồ ăn rất ngon miệng, một khi động miệng liền không dừng được.
Không đến một chút thời gian, nàng đã ăn hết một nửa.
"Hương vị cực kì tốt, đây là đồ ăn ngon nhất ta từng ăn. Còn hiệu quả, ta cảm giác toàn thân ấm áp, tê tê dại dại, dễ chịu giống như đang tắm suối nước nóng." Lý Tử Thanh say mê hình dung.
"Cái này đúng, đó là đồ ăn đang cải thiện thể chất của ngươi, là một quá trình tuần tự tăng lên, ngươi sẽ cảm thấy hơi đau, nhưng cũng không quá thống khổ, dùng tê tê dại dại để hình dung rất chính xác, sẽ khiến ngươi cảm thấy dễ chịu vô cùng." Lâm Bắc Phàm cực kì có kinh nghiệm nói.
"Cảm tạ Lâm công tử thành toàn, nếu như không có Lâm công tử nhắc nhở, chỉ sợ ta cũng không có cơ hội tu luyện." Trong ngữ khí của Lý Tử Thanh tràn đầy cảm kích, chân tâm thật ý.
Lâm Bắc Phàm hào khí vung tay lên: "Không cần cám ơn, đợi chút nữa ta còn phải cảm tạ ngươi."
"Ừm?" Lý Tử Thanh ngốc, không hiểu ý của câu nói này.
Nhưng là, khi đồ ăn của Lâm Bắc Phàm lên bàn, nàng lập tức hiểu được.
Nhìn một bàn tràn đầy đồ ăn ngon miệng, giọng nói của Lý Tử Thanh có chút run rẩy: "Lâm công tử, đây chính là đồ ăn ngươi gọi? Hình như ngươi đã gọi hết tất cả các món trong menu!"
Lâm Bắc Phàm gật nhẹ đầu: "Không sai, tất cả đồ ăn đều được đưa lên. Đồ ăn nơi này đều rất ngon, cho nên mỗi lần ta tới đều ăn hết một lượt, ăn tới cứ phải gọi là thoải mái!"
Ta rất không thoải mái!
Lý Tử Thanh thầm đau xót cho túi tiền của mình: "Chỗ này khoảng bao nhiêu tiền?"
Nàng cảm giác số tiền bản thân mình kiếm được trong những ngày gần đây đều phải bồi vào, về sau biết phải làm sao đây?
Tên phá của này!
"Cũng không nhiều, mới hơn 60 vạn linh tệ mà thôi, ta tùy tiện vẽ vài tấm phù là có thể ăn mấy chục bữa!" Lâm Bắc Phàm đắc ý dựng thẳng hai đầu ngón tay lên: "Ta cho ngươi biết, ở Thanh Bạch Nhân Gia ta có ưu đãi, người khác mỗi ngày chỉ có thể ăn một phần, mà ta có thể ăn hai phần!"
"Trời ạ!" Lý Tử Thanh sắp bị dọa ngất.