Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Màn này không kéo dài lâu, ánh sáng yếu dần đi.
Mọi người lại nhìn một lần, phát hiện tất cả phù văn lẫn trận pháp và nhiều thứ khác trên Truyền Tống Trận đã thay đổi, như thật như ảo, huyền diệu vô cùng. Mọi người nhíu mày thật chặt, nhất thời không hiểu được.
Sau đó chỉ thấy Truyền Tống Trận vẫn luôn duy trì trạng thái hoạt động.
Trông nó hệt như một con suối sâu có màu sắc sặc sỡ, sâu không thấy đáy, hệt như có thể hút người vào trong.
"Ta cảm thấy Truyền Tống Trận liên kết với một không gian khác, chỉ không biết đối diện là phúc hay họa, có an toàn hay không." Giang Trường Thanh phát biểu ý kiến của mình. Ban nãy hắn ta dùng thần niệm của mình cảm ứng, suýt chút nữa đã bị hút vào.
Ba vị tân tôn giả gật đầu. Bọn họ cũng có suy nghĩ như thế.
Nếu như bên kia an toàn thì tốt, bọn hắn lo lắng đối diện là yêu thú vô cùng vô tận, hoặc là những loại nguy hiểm khác, nếu chúng có thể thông qua Truyền Tống Trận mà ồ ạt xông đến, vậy học viện sẽ gặp nguy hiểm, thành thị cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Có người đề nghị: "Hay chúng ta dứt khoát phá hủy nó đi, vậy thì không phải lo lắng nữa!"
Đổng Chính lão gia tử nóng nảy: "Tạm thời không nên phá vội, phù văn và trận pháp trên Truyền Tống Trận đều rất mới, có giá trị nghiên cứu rất lớn, chúng ta cứ sao chép lại trước, sẽ giúp đỡ rất nhiều cho việc nghiên cứu sau này!"
Lại có người nói: "Ngộ nhỡ bên kia kết nối với cơ duyên to lớn, ví dụ như Hải Thị Thận Lâu, chúng ta phá hủy chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?"
Lại có một số người gật đầu. Ở thời đại này, cơ duyên khắp nơi, xuất hiện thế nào cũng không biết, nói không chừng đối diện là một cơ duyên to lớn, hủy đi sẽ rất đáng tiếc.
"Sư phụ, còn có các vị lão sư, chúng ta cứ phong tỏa nó trước đi!" Lâm Vi Vi nói.
"Tạm thời chỉ có thể như vậy, cho người canh chừng ngày đêm!" Giang Trường Thanh gật đầu.
Trước khi chưa xác định được đối diện là vật gì, thì đây là cách giải quyết ổn thỏa nhất.
Lúc này Lâm Bắc Phàm xuất hiện: "Thật ra ta cảm thấy, không phải chỉ cần phái người tới đó xem thử trước là được sao? Có vấn đề hay không, thử một lần là biết. Nếu đối diện là cơ duyên, vậy chúng ta kiếm lời. Xưa nay cơ duyên đều do giành giật mà có được, giống như Hải Thị Thận Lâu, nhanh tay thì có mà chậm tay thì không, ngoại trừ mấy người vào trước, những người vào sau, cái gì cũng không mò được!"
Lời này quá có sức cám dỗ, Hải Thị Thận Lâu là một ví dụ sống sờ sờ trước mặt mọi người.
Trừ sáu người đã vào trước, những người đi sau quả thật cái gì cũng không mò được.
Lại nhìn sáu người vào trước kia, vừa ra thực lực đã có biến hóa long trời lở đất, đánh gục hết toàn bộ thiên kiêu đỉnh tiêm của những học viện khác, khiến không biết bao người đỏ mắt.
Hôm nay lại xuất hiện một thứ có vẻ là cơ duyên....
"Giang viện trưởng, còn có các vị tôn giả, chi bằng để ta thử trước một lần!" Một lão sư trẻ tuổi đứng dậy, mặt đầy chính khí: "Ta sẵn lòng vì học viện, vì mọi người mà mở đường, các ngươi cứ chờ tin tức tốt của ta!"
Mặt những người khác tràn đầy khinh bỉ. Muốn cướp chỗ tốt thì cứ cướp, lại còn muốn biến mình thành quang minh chính đại.
"Không không không, hay là để ta đi đi! Ta đã là lão già lọm khọm, không còn sống được mấy năm nữa, lỡ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, ta có chết bên trong cũng không tiếc! Ngươi còn trẻ, tiền đồ xán lạn, vẫn nên giao công việc nguy hiểm thể này cho ta đi!" Một vị lão nhân trong đó than dài thở ngắn, mặt mang thần sắc "thời gian không chờ đợi ai."
Mọi người càng khinh bỉ hơn. Đừng tưởng mình có dáng dấp già yếu thì có thể tự xưng là lão nhân, ngươi sống thêm hai ba trăm năm nữa cũng không vấn đề gì, lại không biết xấu hổ lấy nó ra mà viện cớ.
Lúc này Diệp Phàm đứng dậy, mặt đầy chất phác: "Mọi người đừng tranh nhau, chi bằng để Diệp Phàm ta thử một lần. Chúng ta là lão sư mới nhậm chức, vẫn chưa làm được chuyện gì, chúng ta hy vọng có thể cống hiến chút gì cho học viện. Ta đã từng dùng Truyền Tống Trận này ở thế giới khác, tương đối có kinh nghiệm, hay là để cho ta đi đi!"
Lâm Bắc Phàm khinh bỉ. Diệp Hắc cũng bắt đầu muốn cướp chỗ tốt rồi.
"Diệp huynh đệ, ngươi nói rất hay, chúng ta cùng đi!" Tiêu Viêm đứng ra, vẻ mặt tươi cười, bộ dạng như "huynh đệ tốt."
Cả Tiêu Viêm cũng thay đổi, không còn thuần khiết nữa.
...
Thấy các lão sư thi nhau đề cử mình đi "chịu chết", Giang Trường Thanh dở khóc dở cười.
Sau đó hắn ta hung tợn trợn mắt nhìn Lâm Bắc Phàm. Đều do tên tiểu tử này mê hoặc lòng người, kết quả khiến mọi người không để ý tới an nguy của bản thân, đúng là tiểu gia hỏa chỉ e sợ thiên hạ không đại loạn.
Lúc này Lâm Bắc Phàm đã yên lặng thối lui, ẩn công giữ danh.
"Tốt lắm, các lão sư không nên tranh cãi nữa, các ngươi đều còn trẻ, đều là tương lai của học viện, hiện tại mạo hiểm không đáng, vẫn nên để bộ xương già là ta thử Truyền Tống Trận này một lần đi. Với thực lực hiện tại của lão phu, cho dù bên trong là thập diện mai phục, Yêu Vương vây công, ta cũng có thể thoát ra..."
Lão viện trưởng đã lên tiếng, tất nhiên mọi người cũng không tranh nữa.
Giang Trường Thanh hít một hơi sâu, sau đó dưới sự chờ đợi của mọi người, hắn ta bước lên Truyền Tống Trận.
Nhưng Truyền Tống Trận vân dập dờn mà không có bất kỳ phản ứng gì.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
"Có chuyện gì vậy, tại sao lại không có phản ứng?"
"Không phải nói có thể truyền tống đến một không gian khác sao?"
"Không lẽ là mất hiệu lực?"
...
Ba vị tôn giả đến gần nghiên cứu. Lý Tầm Hoan nhíu mày: "Không lý nào lại vậy, rõ ràng ta cảm ứng được nó kết nối với một không gian khác, tại sao lại không có phản ứng ? Chẳng lẽ chưa đủ điều kiện?"
Các lão sư khác cũng đến nghiên cứu, vội vã nói ra suy đoán của mình.
Lâm Bắc Phàm lại lần nữa xuất hiện đúng thời điểm mấu chốt: "Có phải là cần phí truyền tống không? Phải đưa tiền mới cho qua?"
Mọi người: "..."
"Đừng nói lung tung, sao lại có chuyện như vậy?"
"Nếu quả thật cần phí truyền tống, ta sẽ nuốt nó luôn!"
...
Rất nhiều người không đồng ý với suy nghĩ của Lâm Bắc Phàm, cảm thấy rất không thực tế.
Lúc này Lâm Bắc Phàm vung tay lên, trên Truyền Tống Trận xuất hiện một vạn linh tệ, sau đó bị Truyền Tống Trận hút đi, toàn bộ Truyền Tống Trận hiện lên số chín mươi chín.
Lâm Bắc Phàm lại ném ra một vạn linh tệ, linh tệ biến mất, chín mươi chín còn chín mươi tám.
Mọi người: "..."
Thì ra mi là một Truyền Tống Trận đòi tiền!
Lâm Bắc Phàm nhún vai than thở: "Bây giờ thì rõ rồi, có tiền mới cho qua!"
Giang Trường Thanh nở một nụ cười cứng ngắc: "Người trẻ tuổi nhiều ý tưởng, không tệ không tệ! Các vị, ta đi trước, hy vọng chuyến này thuận lợi! Nếu trong vòng ba ngày ta không trở về, các ngươi hãy phong tỏa Truyền Tống Trận!"
Giang Trường Thanh vung tay ném ra chín mươi tám vạn linh tệ, Truyền Tống Trận phát ra ánh sáng chói mắt, hút cả hắn ta và linh tệ vào trong.
Lúc Giang Trường Thanh lại một lần nữa đứng trên mặt đất, hắn ta xuất hiện trong một không gian to lớn màu sắc rực rỡ.
Nơi này chỉ có một cái cây to lớn xanh biếc, còn có một ít tiểu sinh vật hình người vui sướng bay lượn đùa giỡn.
Một giọng nói thật to truyền đến từ đại thụ.
"Hoan nghênh đi tới Thời Không Lâu. Ta là người quản lý nơi này, Sinh Mệnh Chi Thụ!"