Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 147 - Chương 147. Nhất Chỉ Tan Thành Mây Khói!

Chương 147. Nhất chỉ tan thành mây khói! Chương 147. Nhất chỉ tan thành mây khói!

Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Barnard không ngờ một kích hắn ta dùng hết toàn lực lại không mảy may thương tổn đối phương.

Nhưng hắn ta đường đường là một tôn giả, sao có thể vô dụng như vậy?

Vì thế hắn ta đổi chiêu khác, một kích toàn lực lần nữa, nhưng vẫn không có tác dụng.

Lúc này, bàn tay kia đã cách hắn ta chưa tới ngàn mét, thoắt cái sẽ đến.

Barnard khẽ nghiến răng, nhanh chóng lóe lên, quyết định tạm thời tránh đi.

Nhưng bàn tay kia lại có thể đổi hướng đuổi theo, vẫn vươn thẳng về phía hắn ta.

Barnard tránh đi một lần nữa, đối phương cũng thay đổi theo.

Hệt như hắn ta đã bị tập trung vào, cho dù hắn ta có trốn thế nào cũng không trốn được, hoàn toàn vô dụng.

Hệt như Tôn Ngộ Không vĩnh viễn không thoát khỏi lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ.

Lúc này, Barnard hối hận khủng khiếp.

Đều do ta quá tham lam, sớm biết vậy ta đã không thử dò xét, kết quả thực sự kéo đại lão sau màn ra, đối phương chỉ một chiêu đã khiến hắn ta phải chạy trốn tứ phía, chật vật vô cùng.

Lúc này, một người một tay đã cách nhau không tới trăm mét.

Bốn ngón tay của bàn tay kia bắt đầu co lại, chỉ còn một ngón trỏ, nhất chỉ hạ từ trên trời xuống.

"Ta là Barnard, ta sẽ không thua!" Barnard vung đại kiếm bằng hai tay, bộc phát toàn bộ khí lực, chĩa vào ngón tay của bàn tay đó.

Chỉ nghe "rắc" một tiếng, đại kiếm đã làm bạn mấy chục năm với hắn ta gãy mất, không chịu nổi một kích.

Barnard lập tức ném thanh kiếm gãy đi, dùng hai tay đỡ ngón tay kia.

Kết quả thân thể hắn ta bị đè xuống càng ngày càng thấp, eo đã không thể thẳng được nữa.

"Dù Barnard có không phải, nhưng hắn ta vẫn là tôn giả nhân loại, là lực lượng trung kiên bảo vệ nhân loại, chúng ta phải cứu hắn ta!" Một vị tôn giả hét to, nhất thời sáu tôn giả còn lại hưởng ứng, lập tức vụt qua, hợp sức đỡ bàn tay kia với Barnard.

Sinh Mệnh Chi Thụ lạnh nhạt nhìn tất cả.

Các ngươi cho rằng có người tương trợ thì hắn ta có thể thoát khỏi trừng phạt sao?

Đã sống đến từng tuổi này, các ngươi vẫn quá ngây thơ rồi.

Uy năng của chủ nhân ta, Thời Không lâu chủ, há các ngươi có thể đo lường được?

Quả nhiên, tám vị tôn giả hợp lực cũng chỉ có thể kéo dài tốc độ rơi xuống của ngón tay kia một chút.

Bảy tôn giả khác đỏ bừng mặt, họ đã dùng hết sức bình sinh vẫn không làm được gì. Mà Barnard vốn đứng mũi chịu sào, nay cả sức bình sinh cũng không đủ dùng, chỉ còn lại một hơi.

"Phốc" "Phốc"

Bảy vị tôn giả xuất thủ cứu giúp trọng thương hộc máu, liên tiếp không chịu nổi mà bị văng ra ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay nhấn xuống.

Cuối cùng, chỉ nghe "ầm" một tiếng, Barnard đã trở thành thịt nát.

Mọi người im lặng!

Một màn này thật sự mang tới kích thích quá lớn cho bọn họ!

Barnard không phải nhân vật đơn giản, hắn ta là một trong những thiên kiêu cường đại nhất mười năm qua, hơn nữa còn là khí thể song tu, trước mắt đã đột phá thành tôn giả, đứng ở đỉnh phong nhân loại!

Một nhân vật anh hùng như thế, lại chết bởi nhất chỉ của người khác!

Hơn nữa đây còn không phải do đối phương trực tiếp xuất thủ, mà chỉ gián tiếp qua phù văn!

Chỉ gián tiếp đã khiến tám vị tôn giả bất lực, còn khiến một người trong số đó chết trong căm phẫn!

Sợ rằng từ trước đến nay, đây là vị tôn giả đầu tiên chết đi.

Thời Không lâu chủ đáng sợ như vậy!

"Nhất chỉ ban nãy, sợ rằng ta có dốc hết bản lĩnh cũng không đỡ được!" Tiêu Dao Tử thở dài.

"Mới nhất chỉ đã tương đương với Thiên Nhân tam giai, đệ nhất đương đại!" Lão đạo sĩ Trương Tam Phong vuốt râu nói: "Không biết Thời Không lâu chủ còn quỷ thần khó lường bực nào?"

"Sợ rằng còn lợi hại hơn cả Dạ Ma và Thần Ẩn Giả trong truyền thuyết!" Diệp Cô Thành nói.

"Núi cao sẽ có núi cao hơn, người giỏi ắt có kẻ giỏi hơn, chúng ta cần tiếp tục tiến tới!"

...

Nhân cơ hội này, Sinh Mệnh Chi Thụ cũng phát ra cảnh cáo: "Hoan nghênh mọi người khiêu chiến, ta vẫn còn mười bảy tấm phù, bảo đảm có thể đưa mười bảy người về Tây Thiên! Ta hy vọng những người khác có thể an phận thủ thường, tuân theo quy tắc của Thời Không Lâu, đừng làm ra chuyện khiến ai ai cũng khó chịu!"

Mọi người rối rít nói không dám, cả bảy vị tôn giả vừa xuất thủ cũng bị dọa, liên tục nói xin lỗi.

Vì hành vi của bọn họ, cũng coi như đã vi phạm quy tắc của Thời Không Lâu.

Ngay khi Sinh Mệnh Chi Thụ sắp đi, có người nhảy ra.

"Thần thụ đại nhân, xin dừng bước!"

Sinh Mệnh Chi Thụ cư cao lâm hạ, thấy trước mắt là một tu luyện giả mới đến Phàm Nhân tam giai, thứ nhỏ yếu như vậy, trước nay hắn ta chưa từng tìm hiểu thêm, chỉ giao cho tiểu tinh linh tới xử lý.

Nhưng hôm nay bỗng nhiên hắn ta thấy hứng thú, lười biếng nói: "Ngươi muốn gì, tiểu tu luyện giả? Nếu ngươi không nói ra gì đó khiến ta thấy hứng thú, ta sẽ trừng phạt ngươi!"

"Bảo đảm có thể khiến thần thụ đại nhân hài lòng!" Mặc dù người nọ thực lực nhỏ yếu, nhưng lại không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Thần thụ đại nhân, ta muốn đến đây xin một chức vụ, xin thần thụ đại nhân tác thành!"

"Ngươi có bản lĩnh gì, muốn làm chức vụ gì?"

Người kia nói: "Chuyện này liên quan đến bí mật của ta, ta mong có thể gặp riêng Thời Không lâu chủ để bàn bạc!"

"Lá gan không nhỏ, ngay cả ta cũng chưa từng gặp Thời Không Lâu Chủ, một tu luyện giả nhỏ nhoi như ngươi lai mưu toan muốn thấy?"

Sắc mặt Sinh Mệnh Chi Thụ biến đổi trong nháy mắt: "Hoặc là ngươi giao phó ngay bây giờ, hoặc là ta đuổi ngươi ra khỏi Thời Không Lâu, ta không muốn lãng phí thời gian bồi ngươi!"

Người chung quanh cũng nhỏ giọng cười theo, nói hắn ta không biết tự lượng sức.

Thời Không Lâu Chủ là người như thế nào?

Vốn hắn không để lại ấn tượng sâu đậm với mọi người, nhưng bây giờ ấn tượng đã in sâu trong trí óc, là tồn tại mà ngay cả tôn giả cũng bị hắn tiện tay chém giết, dù có xưng là Nhân Gian Chi Thần cũng không quá đáng. Một con kiến hôi nhỏ như ngươi cũng học đòi nhìn thấy thần nhan, đúng là gan to bằng trời.

Lâm Bắc Phàm cũng cười lắc đầu.

Có thể kẻ này xuyên việt chưa bao lâu, vẫn chưa quen cách xử sự ở đây.

Cường giả vi tôn, đẳng cấp sâm nghiêm!

Đừng tưởng ngươi có chút dị năng đặc biệt là có thể muốn làm gì thì làm.

Ở thời đại này, thiên kiêu nhiều như chó, người bật hack chạy khắp nơi, có hạng người gì mà hắn chưa từng thấy?

Còn cho rằng mình có ngón tay vàng đã là đệ nhất thiên hạ!

Cuối cùng, kết cục của những kẻ này là thế nào?

Phần lớn đều bị đánh thành chó!

Nên mới nói, bất kể có bản lĩnh hay không cũng ngàn vạn lần chớ đắc ý, bằng không bản thân chết như thế nào cũng không biết!

Barnard chính là một ví dụ sống!

Sắc mặt người kia cũng thay đổi, tràn đầy không cam lòng.

Cuối cùng, vì tiền đồ của mình, hắn ta nghiến răng nói: "Thần thụ đại nhân, ta có một đôi Hoàng Kim Nhãn, có thể nhìn thấu năng lực và giá trị của bảo bối trong thiên hạ. Ngoài ra, ta còn có thiên phú kinh thương. Tại hạ cho rằng trước mắt, Thời Không Lâu còn giá trị mở rộng rất lớn, chỉ cần đại nhân giao Thời Không Lâu cho ta quản lý, ta nhất định sẽ hồi đáp lại gấp mười lần!"

Bình Luận (0)
Comment