Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Lâm Bắc Phàm đánh giá cẩn thận tiểu tinh linh ăn hàng này, phát hiện nó cao hơn lớn hơn một chút xíu, vì vậy nói: "Lilith, mới hai ngày không gặp, ngươi lại béo lên!"
Tinh linh này tên là Lilith, là tiểu tinh linh đầu tiên của Sinh Mệnh Chi Thụ, thiên phú cũng là cao nhất.
"Ta mới không có..." Tiểu tinh linh ăn hàng vừa ăn vừa đọc nhấn từng chữ không rõ: "Ta chỉ là... chỉ là mạnh lên mà thôi! Lilith là tiểu tinh linh mạnh nhất trong tất cả tiểu tinh linh!"
Bạch Thanh Thanh và Lâm Vi Vi đều nhìn tiểu tinh linh cực kì giỏi ăn hàng này, trong mắt tỏa ra tia sáng.
"Tiểu tinh linh này thật đáng yêu!"
"Dường như nó có chút không giống bình thường!"
Lâm Bắc Phàm cười: "Đương nhiên tiểu tinh linh này rất khác biệt, bởi vì nàng là ăn hàng, mỗi lần nhìn thấy nàng đều thấy nàng đang ăn, cho nên mới mập đến mức này, mới lớn được như thế!
"Đại nhân, ngươi nói bậy, Lilith không phải thế!" Tiểu tinh linh phản bác.
"Thật đáng yêu, chỗ ta có chút đồ ăn, cho ngươi!"
"Chỗ ta cũng có!"
Hai nữ nhân móc đồ ăn vặt của mình ra, chia sẻ cho tiểu tinh linh.
Hai mắt Lilith tiểu tinh linh cong thành trăng khuyết, hai tay ôm một đống đồ ăn vặt, hưng phấn đập cánh: "Hai vị tiểu tỷ tỷ tốt nhất, về sau các ngươi chính là bạn tốt của Lilith ta!"
Lúc này, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy một nữ tử mỹ lệ lộng lẫy u oán đi về phía hắn.
"Tử Thanh ca cơ, đã lâu không gặp!" Lâm Bắc Phàm phất tay chào hỏi.
"Đã lâu không gặp? Không phải mới trôi qua hai ngày sao, nhanh như vậy ngươi đã quên ta rồi?" Rốt cục Lý Tử Thanh cũng đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, u oán hỏi: "Hai ngày này ngươi đã chạy đi đâu? Tìm mãi mà không thấy, có phải ngươi chuyên tránh ta không?"
"Hai ngày nay ngươi có tìm ta sao?" Lâm Bắc Phàm chớp đôi mắt vô tội: "Hai ngày nay ta đều đang ngủ!"
Nếu như người không rõ chân tướng nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, còn tưởng rằng đây là nam nữ si tình, trình diễn tình tiết máu chó, nam từ bỏ nữ, nữ theo đuổi không bỏ, nam lại tránh mà không gặp.
"Ngủ ngủ, ngươi ngủ một lần là hai ngày, lừa gạt quỷ sao?" Lý Tử Thanh tức giận.
Lâm Bắc Phàm trầm tư: "Có lúc là một tuần."
Lý Tử Thanh: "..."
"Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, đợi lát nữa ta còn có chuyện phải bận rộn... Chừng nào ngươi có thời gian ta lại tới tìm ngươi! Lúc đó không cho phép ngươi tìm cớ qua loa ta, bởi chuyện này rất trọng yếu với ta!"
"Trưa mai đi, chúng ta gặp mặt ở Thanh Bạch Nhân Gia!" Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm.
Thanh Bạch Nhân Gia?
Khóe miệng Lý Tử Thanh giật giật, nhớ tới ngày đó, ví tiền của mình xẹp xuống với tốc độ trước nay chưa từng có.
Nhưng hiện tại nàng có việc cầu người, xem ra lại phải tốn lượng lớn máu!
"Được, trưa mai, Thanh Bạch Nhân Gia, không gặp không về!" Lý Tử Thanh hung tợn uy hiếp: "Nếu như ngươi dám cho ta leo cây, ta sẽ tung tin ngươi sờ ngực ta!"
Lâm Bắc Phàm đổ mồ hôi: "Không cần ác như vậy chứ? Trong sạch của ta không quan trọng, nhưng trong sạch của ngươi sẽ..."
"Trong sạch của ta cũng không quan trọng!" Lý Tử Thanh hếch về phía hai nữ nhân bên cạnh, nói: "Nếu như đến lúc đó ta không nhìn thấy ngươi, ngươi cứ nghĩ cách phải làm sao để bàn giao với bọn họ đi, ta tin tưởng quá trình nhất định sẽ rất đồi trụy rất bạo lực!"
Ong vàng châm ở đuôi, độc nhất là lòng dạ đàn bà!
Lâm Bắc Phàm xem như thấy được sự lợi hại của Lý Tử Thanh, vì tìm hắn mà ngay cả trong sạch cũng không cần.
"Còn nữa, một chút nữa ngươi nhớ đến ủng hộ ta!" Lý Tử Thanh vứt cho Lâm Bắc Phàm một mị nhãn.
"Ngươi làm gì?"
"Hôm nay không phải ngày giao dịch đầu tiên của Thời Không lâu sao, Hồ chưởng quỹ mời ta tới đây biểu diễn."
Lâm Bắc Phàm giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại, có thể phát triển nghiệp vụ tới cả trong Thời Không lâu!"
Lý Tử Thanh bất đắc dĩ nói: "Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, đồ ăn của Thanh Bạch Nhân Gia quá đắt, ta muốn ăn mỗi ngày nhất định phải không ngừng kiếm tiền, thật không biết ngày nào mới có thể xuất đầu!"
"Gả cho người giàu có không phải được rồi sao?" Lâm Bắc Phàm đưa ra một chủ ý ngu ngốc.
Lý Tử Thanh liếc mắt: "Muốn gả ngươi gả đi! Lý Tử Thanh ta không nguyện ý ỷ lại vào người khác, nhất là nam nhân, ta muốn dựa vào cố gắng của bản thân để lật bàn, đứng trên kẻ khác! Thời gian biểu diễn sắp đến rồi, ta đi đây, nhớ đến xem!"
Lúc này, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy hai tiểu gia hỏa đang bán linh phù, dường như việc làm ăn còn không tệ lắm.
Lập tức đi qua: "Tiểu Na Tra, Tiểu Niếp Niếp, sao các ngươi lại ở chỗ này?"
"Lão sư!" Hai người kinh hô.
"Còn có thể làm gì, đương nhiên là bán phù!" Bên cạnh Tiểu Na Tra chất một đống linh tệ.
Tiểu Niếp Niếp cúi đầu, khẩn trương nói: "Lão sư, có phải chúng ta đã làm sai rồi không?"
"Ngươi không làm sai, dựa vào bản thân cố gắng kiếm tiền là chuyện vô cùng đáng được khen ngợi!" Lâm Bắc Phàm đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Niếp Niếp.
"Đúng đấy, chúng ta kiếm tiền ở đây thì có lỗi gì?" Tiểu Na Tra đắc ý nói: "Bán linh phù ở chỗ này thật sự có thể kiếm tiền, bán gấp bốn năm lần vẫn có người mua, so sánh với ngươi ban đầu, đơn giản là một con quỷ hút máu! Cho nên ta quyết định, về sau ta sẽ bán linh phù ở ngay chỗ này! Ta muốn làm sạp bán linh phù chạy nhất Thời Không Lâu!"
Lâm Bắc Phàm nói: "Vậy sao ngươi không tính phí tổn vào? Trừ phí truyền tống, thật ra ngươi kiếm không nhiều!"
Phải biết người tiến vào là dựa theo thực lực để nộp phí truyền tống, mặc dù thực lực của tiểu Na Tra đã bị phong ấn, nhưng vẫn dựa theo thực lực ban đầu để tính toán, phải nộp 90 vạn linh tệ mới có thể tiến vào, giảm 50% cũng cần 45 vạn.
Linh phù hắn ta bán cộng lại cũng không đáng số tiền này.
Nói đến đây, tiểu Na Tra đắc ý hơn: "Ta theo chân Diệp đại ca cùng tiến vào, Diệp đại ca thanh toán phí truyền tống thay ta và Tiểu Niếp Niếp, cho nên chúng ta kiếm được bao nhiêu ở chỗ này cũng là kiếm lời!"
Đương nhiên Diệp Thiên Đế người ta sẽ không so đo chút tiền này, người ta ra khỏi thành giết một nhóm yêu quái đã có thể góp đủ mấy ngàn vạn.
"Không hổ là học sinh của ta, thật thông minh!" Lâm Bắc Phàm thao túng Càn Khôn Quyển kéo tiểu Na Tra tới, sau đó hung tợn chà xát mặt hắn ta, bóp mặt hắn ta thành đủ loại hình dạng.
"Hỗn đản! Không cho phép ngươi bóp mặt ta! Na Tra ta không cần mặt mũi sao?"
Tiểu Na Tra phản kháng, nhưng không có hiệu quả.
Đối với Tiểu Niếp Niếp hiểu chuyện, Lâm Bắc Phàm rất ôn nhu, nhưng đối với Tiểu Na Tra nghịch ngợm gây sự, Lâm Bắc Phàm tương đối bạo lực.
"Ca ca của ngươi đâu?" Lâm Bắc Phàm hỏi Tiểu Niếp Niếp.
"Ở nơi đó!" Đầu ngón út của Tiểu Niếp Niếp chỉ vào một tửu lâu nhỏ xa xa.
Diệp Phàm cũng đúng lúc nhìn thấy, mỉm cười mời Lâm Bắc Phàm một chén rượu.
Bên cạnh hắn ta còn một người trẻ tuổi đang ngồi, mang khí tức của thế giới khác.