Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Giữa trưa hôm sau, Lâm Bắc Phàm đến Thanh Bạch Nhân Gia ăn cơm, phát hiện ca cơ Lý Tử Thanh đã sớm chờ ở đó, hơn nữa còn giúp hắn gọi xong tất cả thức ăn, chỉ chờ hắn tới.
Nhìn biểu cảm sầu khổ trên gương mặt nàng, Lâm Bắc Phàm cảm thấy buồn cười.
"Có gì mà không nỡ, hiện tại ngươi là ca cơ Lý Tử Thanh đại danh đỉnh đỉnh, danh tiếng đã truyền khắp các thành thị của nhân loại, muốn kiếm tiền còn không dễ sao?" Lâm Bắc Phàm cười híp mắt ngồi xuống.
"Ngươi không quản lý việc nhà không biết củi gạo dầu muối đắt. Ta không chỉ nuôi mỗi mình, ta còn phải nuôi cả một đại gia đình, vậy nên tiền tiêu dùng mỗi ngày như nước chảy. Kiếm được nhiều tiền, tiêu tốn càng nhiều!" Lý Tử Thanh không vui nói.
"Thấy dáng vẻ ngươi, ta lại nhớ tới tháng ngày trước đây!" Lâm Bắc Phàm lâm vào hồi ức: "Ta vốn là một phù sư bình thường không có gì đặc biệt, gần mười tám cũng chỉ mới tam giai, sắp bị đuổi ra khỏi học viện. Lúc ấy ta còn thảm hơn ngươi, ngươi còn có cơ hội thông qua thức ăn của Thanh Bạch Nhân Gia mà cải thiện thể chất, tăng thiên phú tu luyện, mà ta cái gì cũng không có..."
"Sau đó thì sao?" Lý Tử Thanh không kìm được hỏi.
"Sau đó thiên phú của ta thức tỉnh, không ngờ lại trâu bò như vậy! Tùy tiện vẽ vài tấm linh phù đã kiếm được hơn trăm vạn linh tệ, sau đó là ngày thoát bần trí phú, trở thành đại thổ hào, thật sảng khoái! Là sự sảng khoái ngươi không tưởng tượng nổi!" Lâm Bắc Phàm mi khai sắc vũ.
Lý Tử Thanh: "..."
Lâm Bắc Phàm cầm một ổ bánh mì thơm phức lên ăn: "Đừng thấy bây giờ ta có thể ăn ngon sống tốt, nhưng ta nhớ nhất vẫn là cuộc sống khổ cực khi trước, hẳn ngươi có thể hiểu được hạnh phúc của ta chứ?"
Lý Tử Thanh: "..."
Ta không nên ôm chút kỳ vọng nào với ngươi!
"Cút đi!" Lý Tử Thanh thở phì phò, chỉ có thể thốt lên hai chữ này.
Sau khi ăn một bữa thỏa thích, rốt cuộc Lý Tử Thanh cũng hỏi vấn đề kia: "Ngươi nói ta hợp để học Tinh Thần Ma Pháp, nhưng hệ thống ma pháp không có Tinh Thần Ma Pháp, ngươi muốn ta học thế nào?"
Đó chính là vấn đề mấy ngày qua nàng vẫn luôn tìm hiểu.
Lâm Bắc Phàm dùng khăn ăn lau miệng, nói: "Trước mắt hệ thống ma pháp không có Tinh Thần Ma Pháp. Nhưng trong một số sách có ghi lại, những thế giới khác thật sự có tồn tại Tinh Thần Ma Pháp, chẳng qua chúng rất hiếm hoi, vậy nên không thể tạo thành hệ thống tu luyện, chỉ có thể dựa vào chính mình tự mở mang.
Vẻ mặt Lý Tử Thanh như đưa đám: "Thì ra không có thật..."
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: "Thật ra ngươi cũng không cần thất vọng, nói thẳng ra, Tinh Thần Ma Pháp không hề thần bí. Chỉ cần tinh thần lực cường đại, ngươi có thể muốn làm gì thì làm, ảnh hưởng tinh thần lực và linh hồn của người khác, thậm chí có thể ảnh hưởng tới vật chất thực tế, trở thành một ma pháp sư toàn hệ cũng không thành vấn đề!"
Mắt Lý Tử Thanh sáng rực lên: "Thật ư? Tinh Thần Ma Pháp mạnh như vậy?"
"Chỉ là tinh thần lực của ngươi quá cùi bắp!"
Lý Tử Thanh: "..."
Ta nhẫn, nếu không phải không đánh lại ngươi, ta đã tung một quyền ra!
"Chỗ mạnh của ngươi cũng không phải tinh thần lực, mà là thanh âm!" Ánh mắt Lâm Bắc Phàm tự tiếu phi tiếu: "Hẳn giọng ngươi đã qua sửa đổi, vì người bình thường không phát ra được thanh âm êm tai hoàn mỹ như vậy."
Lý Tử Thanh có chút chột dạ, quả thật thanh âm vốn có của nàng cũng vui vẻ êm tai, nhưng còn chưa hoàn mỹ như vậy.
Chỉ là sau khi có được hệ thống, hệ thống sửa đổi mới đạt tới trình độ này.
Vốn nàng cho rằng đây chỉ là một hệ thống phế vật, không ngờ nó cũng không phải không có ích.
"Kỹ năng liên quan đến thanh âm, thật ra có rất nhiều loại. Ví dụ như các loại võ công Sư Tử Hống, Mị Hoặc Thuật, Thiên Lý Truyền Âm, Bát Tự Chân Ngôn của Phật môn, ngâm xướng của mục sư, sóng âm của Kiếm Xỉ Yêu Vương lần trước, vân vân và vân vân, đều là kỹ năng thanh âm không tầm thường. Thanh âm của ngươi cũng có tiềm chất trên phương diện này, có lẽ sức công phá không đủ, nhưng tính điều trị rất mạnh, có thể giảm nhẹ vết thương tinh thần, thậm chí là kích thích ý chí chiến đấu! Nếu ngươi có thể kết hợp tinh thần lực và thanh âm, khai sáng ra một Tinh Thần Ma Pháp của riêng mình, thành tựu của ngươi tuyệt đối sẽ phi phàm!"
Càng nghe, hai mắt Lý Tử Thanh càng sáng, lời hắn như tia chớp giáng thẳng vào hỗn độn, giúp nàng tìm ra được phương hướng.
"Ngươi nói rất có lý, nhưng ta phải cố gắng từ phương diện nào?"
"Ta cũng không phải ca cơ, làm sao biết?"
Lý Tử Thanh: "..."
"Nhưng ngươi có thể thử hoàn toàn dung nhập tình cảm vào ca khúc, vừa hát vừa cảm nhận, có lẽ ngươi sẽ tìm được một phương hướng!"
"Cám ơn ngươi nhiều, nếu như cuối cùng ta thành công, ta sẽ hát cho ngươi nghe mỗi ngày!"
Lý Tử Thanh hưng phấn nói xong lại chạy về thử nghiệm.
Nàng không biết sau này, câu nói vừa rồi sẽ khiến nàng hối hận cả đời.
"Lâm Bắc Phàm, biết ngay ngươi đang ở đây!" Trùng sinh giả An Khả Hân phấn khởi chạy vào, nắm tay Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng mắng: "Đừng có lôi lôi kéo kéo."
Sau đó hắn lộ vẻ mặt ngượng ngùng: "Nếu muốn kéo ta, ngươi phải chọn lúc nào không có người!"
An Khả Hân nổi giận: "Tên khốn kiếp này! Ngươi nói bậy nói bạ gì đó? Lúc đầu vốn không có gì để hiểu lầm, kết quả ngươi nói một hồi đã thành hiểu lầm!" Bạch Thanh Thanh đi từ sau bếp ra, nhìn hắn bằng khuôn mặt lạnh tanh, trong tay lại cầm một con dao sắc bén.
Lâm Bắc Phàm lòng run sợ, lập tức nghiêm túc: "Được rồi, nhà tiên tri của ta, rốt cuộc ngươi đến tìm ta có chuyện gì?"
"Đương nhiên là chuyện cực tốt, vì ta mơ thấy cơ duyên mới, chúng ta vào bên trong rồi nói!"
Ba người vào phòng bếp phía sau.
An Khả Hân mặt mày hớn hở nói: "Đây thật sự là một đại cơ duyên! Vốn có một cơ duyên cách chúng ta đến mấy chục triệu cây số, dù biết cũng vô ích! Nhưng bây giờ đã có Thời Không Lâu, đây không phải cơ duyên của chúng ta sao!"
"Rốt cuộc là cái gì, nói mau!" Lâm Bắc Phàm và Bạch Thanh Thanh đồng thanh.
"Thủy Hoàng trong truyền thuyết sắp sống lại!" An Khả Hân nói ra lời kinh người.
"Thủy Hoàng? Là Thủy Hoàng nào?" Lâm Bắc Phàm không phản ứng kịp.
An Khả Hân nóng nảy: "Đần quá! Trừ vị hoàng đế thống nhất sáu nước 2000 năm trước, uy chấn bát phương, còn có hoàng đế nào xưng là Thủy Hoàng nữa?"
"Ra là người đó!" Lâm Bắc Phàm bừng tỉnh, lại có nghi vấn: "Nhưng sao hắn ta lại sống lại? Hắn ta đã chết hơn 2000 năm, sợ rằng hài cốt vô tồn, chết tới không thể chết lại. Hơn nữa thiên địa đại biến, không biết phần mộ của hắn ta có còn tồn tại hay không..."
"Còn một vấn đề nữa!" Bạch Thanh Thanh nói: "Hắn ta sống lại thì có ích gì? Lại có cơ duyên gì? 2000 năm trước chỉ là thế giới cổ đại bình thường, lực lượng hữu hạn, không cách nào so với thời đại linh khí hồi sinh, thiên kiêu vạn giới hội tụ như thời này, hắn ta sống lại có thể mang tới cái gì cho chúng ta?"