Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 158 - Chương 158. Người Sở Hữu Hệ Thống Động Não Luống Cuống!

Chương 158. Người sở hữu Hệ thống Động Não luống cuống! Chương 158. Người sở hữu Hệ thống Động Não luống cuống!

Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Lúc này, Chu Dịch còn ở Thánh Huy thành, sắc mặt lạnh nhạt nhìn lăng Thủy Hoàng.

Cho dù cửa thanh đồng bị mở ra, hắn ta cũng không hoảng hốt. Bởi vì muốn tới được chỗ sâu trong lăng mộ còn một đoạn đường rất dài phải đi, hơn nữa trong quá trình đó còn phải vượt qua rất nhiều cơ quan đã được thiết trí từ trước, độ khó không nhỏ hơn so với cửa thanh đồng.

Cho dù có hơn mười vị tôn giả tiến vào trong lăng mộ, hắn ta vẫn không khẩn trương như cũ. Bởi trong lăng mộ đã bị hắn ta động não tạo ra cấm chế cường đại, phàm là võ giả thực lực Thiên Nhân cảnh giới đi vào đều bị áp chế đến dưới Thiên Nhân cảnh giới, thực lực có thể phát huy ra có hạn.

Lúc đầu hắn ta còn muốn áp chế thực lực của tất cả mọi người áp xuống dưới Siêu Phàm cảnh giới, như vậy hắn ta càng có thể thuận tiện làm việc, nhưng muốn làm được như vậy cần phải bỏ ra lượng lớn điểm não động, cuối cùng hắn ta chỉ đành từ bỏ suy nghĩ mê người này.

"Các ngươi cứ việc tranh đi, cứ việc đoạt đi, cuối cùng đều làm áo cưới cho ta!"

"Đồ vật trong lăng mộ Thủy Hoàng chỉ có thể thuộc về ta!"

"Từ hôm nay trở đi, tên tuổi của tat chắc chắn sẽ danh chấn thiên hạ!"

Chu Dịch dang hai cánh tay ra, phảng phất như có thể ôm toàn bộ mặt trời.

Hắn ta rất kích động, nhưng hết lần này tới lần khác hắn ta phải ra vẻ tỉnh táo, biểu hiện lạnh nhạt.

Bởi vì sau ngày hôm nay, hắn ta sẽ bước lên con đường của thiên kiêu, tâm thái nhất định phải theo kịp, nhất định phải thong dong bình tĩnh, nhất định phải gặp chuyện không sợ hãi, đây mới là khí độ vốn có của một thiên kiêu.

Quá khích động hoặc đắc ý, sẽ chỉ kéo cấp bậc của hắn thấp đi.

"Thời gian chênh lệch không nhiều lắm, hiện tại ta có thể xuất phát, thông qua việc đi cửa sau tiến vào trong lăng mộ, nói không chừng sau khi ta lấy hết bảo bối đã hiện hóa bên trong đi bọn hắn vẫn chưa tiến vào!" Trên mặt Chu Dịch hiện lên nụ cười nhẹ.

Cánh cửa sau này là con đường hắn ta lưu lại để mình đi vào, vô cùng an toàn. Dù sao hiện tại hắn ta chỉ là một tu luyện giả nho nhỏ, chỉ có thông qua phương thức này hắn ta mới có thể lấy được vật mình muốn.

Hắn ta đặc biệt thích cảm giác chưởng khống hết thảy, điều khiển hết thảy này, có cảm giác như làm đại boss phía sau màn.

"Hiện tại để ta xem xem bọn hắn đã đến chỗ nào rồi?"

Trước mặt Chu Dịch xuất hiện một hình chiếu 3D, chính là lăng Thủy Hoàng.

Đây là công năng của hệ thống, phàm là đồ vật do hắn ta hiện hóa ra hắn ta đều có thể tiến hành quan trắc, giống như máy giám thị.

Đúng lúc này, cặp mắt của hắn ta lồi ra, khiếp sợ nói: "Sao đã có người tiến vào chỗ sâu trong lăng Thủy Hoàng rồi? Hơn nữa còn tới tận sáu người? Bọn hắn đi vào bằng cách nào?"

"Còn có ba tên, vậy mà phát hiện ra cửa sau của ta? Cửa sau ẩn nấp như thế sao bọn hắn có thể phát hiện?"

Bình tĩnh thong dong lúc đầu lập tức biến mất không còn, ngay cả xử sự không sợ hãi tất cả cũng đều bị ném đi, trong lòng hắn ta bối rối vô cùng: "Những bảo bối chân chính kia ta còn chưa hiện hóa ra, Thủy Hoàng cũng chưa được hiện hóa ra, vạn nhất lời nói dối bị phơi bày thì phải làm sao bây giờ?"

Lăng Thủy Hoàng dính đến một loạt kế hoạch lừa gạt tiếp theo, nếu hiện tại nó bị vạch trần, vậy hết thảy phía sau đều trôi theo dòng nước.

Hiện tại Chu Dịch chỉ cảm giác đầu sắp nổ, không biết nên làm thế nào cho phải.

Lúc này, đoàn người Diệp Phàm đã thông qua đường hầm cửa sau đi chừng 9000 cây số, sắp tiến vào trong lăng mộ.

Tiêu Viêm cười híp mắt nói: "Đi theo Ngô huynh đệ đúng là nhẹ nhõm, người khác đang ở bên ngoài liều sống liều chết chém cửa thanh đồng, mấy người chúng ta lại như săn thú mùa thu, chậm rãi ung dung đi tới!"

Diệp Phàm tán đồng gật đầu, cười nói: "Đúng là ta cũng không nghĩ tới sẽ nhẹ nhõm như vậy, hết thảy đều nhờ Ngô huynh đệ!"

Ngô Tà đắc ý vô cùng, lại khiêm tốn nói: "Đâu có đâu có, ta chỉ hơi tận chút sức mọn mà thôi. Bên trong còn có một số cơ quan, thậm chí còn có vong linh quỷ quái, cuối cùng còn phải dựa vào Diệp huynh và Tiêu huynh!"

"Dễ nói dễ nói..." Ba người nịnh nọt khen nhau một đợt.

"Chờ một chút!" Đột nhiên Diệp Phàm đứng yên: "Ta cảm thấy có người đang dòm ngó chúng ta..."

Tiêu Viêm trầm mặc, sau đó nghiêm túc nói: "Ban đầu ta tưởng đây chỉ là ảo giác, không nghĩ tới Diệp huynh đệ cũng có cảm giác này!"

"Chẳng lẽ là quỷ?" Bản thân Ngô Tà cũng giật nảy mình.

Linh hồn của Dược lão bay ra: "Cảm giác của các ngươi không sai, bởi vì ta cũng có cảm giác này!"

"Quỷ nha!" Ngô Tà bị dọa đến lập tức ngồi xổm trong góc, sắc mặt trắng bệch.

Tiêu Viêm im lặng nói: "Ngô huynh, đây là sư phụ ta, sư phụ là linh hồn thể, không phải quỷ!"

Ngô Tà hơi ngốc: "Linh hồn thể không phải quỷ sao?"

Trong lúc nhất thời, vậy mà ngay cả Tiêu Viêm cũng không biết phải giải thích điểm khác giữa linh hồn thể và quỷ là thế nào.

Diệp Phàm trịnh trọng nói: "Tóm lại, chúng ta phải đề cao cảnh giác!"

Chu Dịch đang thăm dò nghiêm túc nói: "Cảm tri của đám người này thật linh mẫn, chỉ sợ không phải nhân vật đơn giản, ta nhất định phải chú ý gấp bội mới được! Trước xem những người khác một chút đã!"

Thị giác chuyển về chỗ sâu trong lăng Thủy Hoàng.

Lúc này, mấy tên luân hồi giả đang vây quanh thanh đồng quan dò xét.

Trong đó một tên luân hồi giả tinh tế nói: "Ta luôn cảm giác lăng mộ này có chút kỳ quái, có chút không giống thật, tựa như có người chuyên môn thiết kế ra vậy! Tỉ như chiếc thanh đồng quan kia, ta luôn cảm thấy nó có hoa không quả. Theo lý mà nói, là chỗ cư trú của Thủy Hoàng, không cần chế tạo xa xỉ xa hoa, nhưng cũng phải cam đoan kiên cố và an toàn. Nhưng ngươi xem thanh đồng quan này, hệt như chỉ cần bổ một cái sẽ nát vậy!"

Một tên luân hồi giả mọc râu cười to: "Chủ Thần đã nói nơi này là lăng Thủy Hoàng thì đây nhất định là lăng Thủy Hoàng, ta cảm thấy ngươi quá đa tâm! Chẳng qua, những vật khác có thể là giả. Trước đây khi người ta thiết kế lăng mộ, vì phòng ngừa người khác trộm mộ, còn sẽ dùng quan tài giả dĩ giả loạn chân, quan tài thật sẽ được chôn cất ở nơi càng thêm ẩn nấp hơn."

Luân hồi giả thứ ba nói: "Có phải thật hay không, thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?"

"Có đạo lý!" Vị luân hồi giả tinh tế kia giơ đao của mình lên.

Chu Dịch giật nảy mình, đây chỉ là một chiếc thanh đồng quan giả, nếu bị chém nát, toàn bộ lời nói dối về lăng mộ sẽ bị chọc thủng.

Chu Dịch lập tức tìm biện pháp cứu vãn: "Thanh đồng quan, hiện hóa cho ta!"

"Loảng xoảng."

Cuối cùng đao của luân hồi giả cũng bổ lên trên thanh đồng quan, lại phát hiện thanh đồng quan lông tóc không hao tổn, mà đao của mình lại bị vỡ ra một lỗ.

Chu Dịch cũng nhẹ nhàng thở ra, may mắn bản thân cứu vãn kịp thời, không thì vui rồi.

"Xem ra cái quan tài này là thật, bên trong tám chín phần mười chôn giấu thi cốt của Thủy Hoàng, còn có rất nhiều vật bồi táng trân quý. Các ngươi có muốn xem thử xem bên trong có vật bồi táng gì không?" Luân hồi giả thu đao, hỏi.

Những người khác nghe vậy, cũng bắt đầu dấy lên hứng thú.

"Đương nhiên muốn, ai mà không hiếu kỳ xem hoàng đế đệ nhất có hình dạng thế nào, có vật bồi táng kiểu gì?"

"Hiện tại có cơ hội, đương nhiên phải xem thử xem!"

"Nghe nói cả đời Thủy Hoàng Đế đều theo đuổi trường sinh bất tử, nói không chừng bên trong còn có Bất Tử Dược đây!"

"Quan tài đồng rất lớn rất nặng, chúng ta cùng đẩy nó ra đi!"

...

Chu Dịch: "..."

Đám người các ngươi đã đủ chưa?

Có thể yên tĩnh một chút không?

Bình Luận (0)
Comment