Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Hiện thực hóa Thủy Hoàng, nguy hiểm lớn vô cùng, vì ai cũng có tư tưởng và nhân cách độc lập, hành động hoàn toàn theo ý mình, là một nhân tố vô cùng khó khống chế.
Đặc biệt đối phương còn là Thủy Hoàng, càng khó khống chế.
Vốn hắn ta còn định đợi khi lấy bảo bối xong mới xử lý Thủy Hoàng, nhưng hiện tại không ra tay sẽ không kịp nữa.
Ngay cả thanh đồng quan hắn ta cũng không bảo vệ được, sao có thể lấy những thứ bảo bối khác?
Nhưng hiện thực hóa Thủy Hoàng, sao có thể không hiện hóa những bảo bối khác?
Vì trong thiết lập, mấy bảo bối này đều là vật bồi táng của Thủy Hoàng, chắc chắn Thủy Hoàng cũng biết, nếu cuối cùng hắn ta phát hiện tất cả đều là giả, vậy phải làm thế nào đây? Nhưng nếu hiện hóa tất cả, Thủy Hoàng tiện tay lấy đi, bản thân không lấy về được nữa thì phải làm sao?
Hơn nữa đường như điểm não động của ta có chút không đủ...
"Không quản được nhiều như vậy, để Thủy Hoàng ra trước rồi nói sau!"
Chu Dị dang hai tay ra hét to: "Thủy Hoàng, hiện hóa đi!"
"Cả đại quân Tần triều, cũng hiện hóa cho ta đi!"
Lăng mộ đột nhiên chấn động, rất nhiều tinh tú rơi từ trên bầu trời của lăng mộ xuống.
"Có chuyện gì vậy?"
"Vì sao lại động, không lẽ là động đất?
...
Lúc này, một giọng nói hùng dũng uy nghiêm truyền tới: "Là ai? Là ai quấy rầy giấc ngủ của quả nhân?"
"Giọng nói từ đâu tới?"
"Quả nhân? Là Thủy Hoàng?"
"Không phải Thủy Hoàng sống lại chứ?"
...
Mọi người cảm thấy hơi kinh hoảng.
Thùy Hoàng đó, là đệ nhất hoàng đế quét ngang bốn phương thống nhất bát hoang!
Tương đương với tổ tông của tất cả nhân loại, ai thấy mà không sợ?
Cũng ngay lúc này, thanh đồng quan Diệp Phàm đang ôm cũng chấn động.
"Không lẽ xác chết vùng dậy?" Diệp Phàm sợ đến mức ném thanh đồng quan xuống, sau đó nhanh chóng nhảy ra, chạy xa xa.
Cuộc chiến tạm ngừng, mọi người cũng chạy ra xa nhìn quan tài chấn động.
"Ầm" một tiếng, nắp thanh đồng quan bay ra. Sau đó lại nghe "ầm" một tiếng nữa, lại có một quan tài nhỏ khác bay nắp.
Mọi người sợ hết cả hồn.
Chỉ thấy bên trong có một người trung niên mặc hắc bào, sắc mặt uy nghiêm đang nằm, trông rất sống động, không hề giống người chết.
Mọi người đều biết người trung niên này chính là Thủy Hoàng.
Vốn trong lịch sử, hắn ta đã chết.
Nhưng bây giờ lại phát sinh đủ loại chuyện khiến mọi người cảm thấy nghi ngờ phần lịch sử này.
Trong lúc bất chợt, vị hoàng đế vốn nên chết rồi lại mở mắt ra, hai đạo kim quang bắn ra từ trong đôi mắt, miệng hơi đóng mở, thổ tự như lôi: "Các ngươi lại dám xâm phạm nơi ta ngủ say, đều đáng chết!"
Tất cả tu luyện giả giật nảy mình.
"Thủy Hoàng sống lại!"
"Truyền thuyết là thật, Thủy Hoàng chưa chết!"
"Làm sao bây giờ?"
Mặt Thủy Hoàng lạnh tanh: "Mông Điềm, Vương Tiễn!"
Hai binh dũng to lớn nổ tung, lộ ra hai vị tướng quân mặc áo giáp.
Hai vị tướng quân đột nhiên mở mắt, sau đó cùng hướng về phía người bên trong quan quách quỳ xuống: "Có thần!"
"Ta lệnh cho hai người các ngươi tiêu diệt hết địch nhân!"
"Thuộc hạ tuân lệnh!"
Hai vị tướng quân đứng lên, rút bảo kiếm bên hông ra, gầm thét một tiếng: "Tần triều tướng sĩ, tỉnh lại cho ta, đã đến lúc đền ơn Thủy Hoàng!"
Một trận âm phong quét tới từ bốn phương tám hướng, toàn bộ sao trăng trên trời đều sáng lên, như vô số cặp mắt hiện ra trong đêm tối, sau đó từng linh hồn bay ra từ bên trong, hợp với 8000 binh dũng trên mặt đất.
Sau đó tất cả binh sĩ đều chấn động, đồng thời quỳ rạp xuống đất.
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
Sau đó bọn họ đổi phương hướng, nâng trường mâu lên.
"Giết!"
Tám ngàn binh dũng quét ngang tứ phương, gặp người là giết, không màng sinh tử.
Đại chiến lại đến một lần nữa!
Theo lý mà nói, nơi này có mấy vạn tu luyện giả, muốn dẹp gọn 8000 binh dũng này phải rất nhanh chóng mới đúng.
Nhưng bọn họ phát hiện, mặc dù thực lực của những binh dũng này không tính là mạnh, cùng lắm cũng chỉ là Phàm Nhân cửu giai, thực lực rất có hạn, nhưng giết mãi không chết, đánh nát thân thể rồi chúng lại có thể gây dựng lại tiếp tục chiến đấu, khốn nạn vô cùng.
Bắt giặc trước bắt vua, mấy đại tôn giả bay về phía Thủy Hoàng.
Mông Điềm và Vương Tiễn lập tức xuất thủ tiến hành ngăn cản.
"Lại dám phạm thượng, tội lỗi ngút trời!"
"Thủy Hoàng nhân từ, ban cho tội chết!"
Một vị tôn giả hét to: "Ta mặc kệ các ngươi là ai, nhận một chưởng của ta!"
"Ầm!"
Hai vị tướng quân bị đánh bay ra ngoài, đổ máu không trung, bị thương rất nặng.
Tôn giả khinh thường cười một tiếng: "Cũng lắm cũng chỉ vậy thôi!"
Thấy hai đại tướng của mình bị thương nặng, Thủy Hoàng lửa giận ngập trời: "Các ngươi đều đáng chết!"
Sau đó Thủy Hoàng cầm kiếm tiến lên một bước, một kiếm chém ra.
Hàn quang lạnh thấu xương chiếu sáng toàn bộ lăng mộ, tôn giả kia đứng mũi chịu sào, bị trúng một kiếm, phải xuất toàn lực đón đỡ.
Thủy Hoàng khinh thường cười một tiếng: "Kiếm của quả nhân dùng bảy bảy bốn mươi chín loại tinh thiết hiếm có nhất đúc thành, há là thứ nhục quyền có thể ngăn cản? Ngươi có thể từ bỏ cánh tay của mình được rồi, đây chính là kết cục khi đắc tội quả nhân!"
Kết quả, đạo kiếm khí này xẹt qua tôn giả, nhưng hắn ta lại không bị thương chút nào.
Thậm chí ngay cả quần áo cũng vẫn còn nguyên.
Quá cmn lúng túng!
Không khí cũng lặng thinh!
"A, ta không sao?" Tôn giả kia giơ tay lên, kinh ngạc nói.
Sau đó hắn ta nhìn Thủy Hoàng với vẻ mặt đầy khó hiểu, ánh mắt tràn ngập tò mò, thậm chí còn có một tia chế nhạo.
Thủy Hoàng: "..."
Hắn ta không nhịn được nói: "Ngươi nhận lấy một kiếm của quả nhân!"
Thủy Hoàng toàn lực ứng phó, vung ra một kiếm, lại là một đạo hàn quang lạnh thấu xương phá vỡ bầu trời mênh mông.
Các tôn giả không hề khinh thường, vội vã lấy kỹ năng của mình ra phòng thủ.
Kết quả, đúng là kiếm quang lóe sáng vô cùng, thanh thế thật lớn, nhưng cuối cùng ngay cả một mảnh thành tường cũng không làm trầy nổi, chằng có chút dấu vết nào, hệt như nó chỉ là vật chiếu sáng.
Thủy Hoàng: "..."
Có người không kìm được hỏi: "Thủy Hoàng bệ hạ, có phải ngươi ngủ hơn 2000 năm, đã ngủ đến ngu rồi không?"
Thủy Hoàng: "..."
Thủy Hoàng lửa giận vạn trượng, hung hãn quăng Thủy Hoàng Kiếm trong tay đi: "Lý nào lại như vậy! Có kẻ đã đánh tráo Thủy Hoàng Kiếm của quả nhân! Chờ ta tìm được tiểu tặc tử kia, ta sẽ rút gân lột da hắn ta, phơi thây ba năm!"
"Đây là ngươi đang viện cớ cho sự vô năng của mình sao?"
"Ngươi không làm diễn viên thật quá uổng phí!"
...
Tất cả tu luyện giả đều nở nụ cười.
Thủy Hoàng giận dữ đến mức hét to.
Lâm Bắc Phàm đang xem kịch cũng bật cười thành tiếng.
"Đại nhân, sao tự nhiên ngươi lại cười?" Tiểu tinh linh Lilith ăn tới miệng đầy nước trái cây, tò mò hỏi.
Lâm Bắc Phàm dùng ngón tay sờ sờ đầu nàng: "Không sao, chỉ là ta nghĩ tới một số chuyện thú vị nên bật cười. Ngươi cứ từ từ ăn, những thứ này đều cho ngươi!"
"Đại nhân, ngươi thật tốt!" Hai mắt Lilith cong thành hình trăng lưỡi liềm.