Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Cuối cùng trận Nhân Yêu đại chiến này cũng kết thúc.
Bàn Thạch viện trưởng tổ chức mọi người thu thập tàn cuộc, nếu có thể tìm được thi thể của tu luyện giả thì tận lực tìm rồi mang đi an táng.
Những tu luyện giả bị thương thì phái các nhân viên y tế như mục sư, luyện đan sư tiến hành cứu chữa.
Đối với thi thể của yêu thú, yêu quái, đây đều là tài nguyên tốt vô cùng, có thể thu thập được thì tận lực thu thập trở về.
Mọi người làm những chuyện này đã quen, gọn gàng có thứ tự.
Đám tu luyện giả tới từ những thành thị khác, mắt thấy nơi này đã bình yên vô sự, bọn họ thông qua Thời Không Lâu để trở về thành thị của mình. Các vị tôn giả không có chuyện gì làm, vốn muốn cảm ơn Thần Ẩn Giả, hơn nữa còn muốn làm quen một phen, kết quả lại phát hiện hắn ta có chút thất hồn lạc phách. Bọn họ khó hiểu vô cùng, trận này đã thắng, sao hắn ta còn không vui?
Cuối cùng Thần Ẩn Giả không từ mà biệt.
Ngay sau đó, các vị tôn giả trở lại Thời Không Lâu, nói cảm tạ với Thời Không lâu chủ, nhưng được báo cho biết Thời Không lâu chủ tới vô ảnh đi vô tung, hành tung thần bí khó lường, cũng không cần đặc biệt cảm tạ.
Vô duyên gặp mặt, rất nhiều tôn giả cảm thấy tiếc nuối.
Lúc này Thời Không lâu chủ vĩ đại Lâm Bắc Phàm đang xử lý Hải Long Vương.
Hải Long Vương đang bị giam ở một tầng trong Thời Không Lâu. Nếu không phải vì mở rộng kiếm thêm tài nguyên, Thời Không Lâu đã được Lâm Bắc Phàm cải thiện và gia cố, sợ rằng rất có thể Hải Long Vương sẽ thoát được.
"Tiểu bối, ngươi chính là Thời Không lâu chủ?" Thấy Lâm Bắc Phàm trẻ tuổi tới quá đáng trước mắt, Hải Long Vương không tin được, hỏi.
"Ừ, sao?" Lâm Bắc Phàm gật đầu, nhìn Hải Long Vương như nhìn gia súc.
Hải Long Vương không chịu nổi ánh mắt này, nổi giận gầm lên một tiếng: "Chết đi cho ta!"
Long khu to lớn đong đưa, một chiêu như thần long bái vĩ quét tới.
"Đừng làm rộn!" Lâm Bắc Phàm ung dung lướt qua, tay phải đưa ra, ngưng tụ ra hơn trăm tấm linh phù.
"Đùng đùng đùng đùng đùng..."
Sau một trận cuồng oanh loạn tạc, cuối cùng Hải Long Vương cũng an phận.
Lúc này long khu khổng lồ đã bị nổ tới trầy da tróc vảy, long lân bay tán loạn khắp nơi, long huyết chảy thành sông, long đầu to lớn nằm thở hổn hển trên đất, dáng vẻ tương đối thê thảm.
"Bây giờ đã nghe lời chưa?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Hải Long Vương thổi ra một hơi, khinh thường quay đầu sang hướng khác.
Mặt Lâm Bắc Phàm không chút thay đổi, tay lại sáng lên.
Hải Long Vương luống cuống: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề."
"Sau khi hỏi xong, ta không còn giá trị nữa, có phải ngươi sẽ giết ta?" Mặt Hải Long Vương lộ ra vẻ cay đắng.
"Ngươi muốn chết ngay hay muốn chịu hết lăng nhục rồi mới chết?" Lâm Bắc Phàm cho nó có cơ hội lựa chọn.
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ một chút, Hải Long Vương nói: "Ta không muốn chết!"
Lâm Bắc Phàm cho nó một câu trả lời khẳng định: "Không thể không chết!"
Miệng rồng của Hải Long Vương vặn vẹo rõ ràng, thẹn quá hóa giận nói: "Nếu kiểu gì cũng chết, vì sao ta phải giúp ngươi?"
"Ngươi có thể lựa chọn kiểu chết, nếu ngươi không muốn chọn, vậy ta tác thành cho ngươi!" Một cái bình đen xuất hiện trên tay Lâm Bắc Phàm, hắn hờ hững nói: "Dù sao ngươi cũng còn một nhi tử tên Ngao Bính, ta có thể hỏi hắn ta!"
"Được, ngươi hỏi đi, ta nói!" Hải Long Vương thỏa hiệp.
Cũng không phải nó có cảm tình với nhi tử mới vừa nhận nuôi chưa lâu kia, mà giữa hai lựa chọn, tất nhiên nó chọn cái nhẹ hơn, có thể chết một cách không quá thống khổ.
"Vấn đề thứ nhất, ta muốn biết vì sao bỗng nhiên các ngươi ồ ạt tấn công thành thị của nhân loại."
'Thật ra là vì ngươi!"
"Vì ta?"
Hải Long Vương lộ ra một nụ cười thâm trầm: "Vì có kẻ nói ta biết trong nhân tộc có một Thời Không lâu chủ thần bí khó lường, lợi dụng Thời Không Lâu để liên kết các đại thành thị của nhân loại, tăng cường thực lực nhân loại. Ta cảm thấy ngươi là một mối uy hiếp, nên dẫn đại quân tới. Không thể không nói, thật ra trong nhân loại các ngươi có phản đồ!"
Hải Long Vương nói thật, nếu có thể làm nội bộ nhân loại căng thẳng thì tốt.
Lâm Bắc Phàm cũng không để ý. Chủng tộc nào cũng có người tốt kẻ xấu, hệt như đám luân hồi giả đã bị hắn cạo chết hai lần vậy, nhân loại có một lượng phản đồ giống vậy cũng không phải chuyện khó hiểu.
Nhưng nếu hắn biết, vậy nhất định hắn sẽ tận lực tiêu diệt, không để lại hậu hoạn.
Nhưng không hiểu sao đột nhiên hắn lại nhớ đến Hắc Ma Pháp Sư Doberman, cứ cảm thấy chuyện này có liên quan đến chuyện mấy đầu Yêu Vương cùng vây công Giang Nam vài tháng trước.
Nguyên thần cường đại tới một mức độ, cảm giác thường thường cũng là chân tướng.
"Ngươi có biết thân phận của tên phản đồ kia?"
"Một con kiến hôi nho nhỏ mà thôi, sao ta phải biết thân phận của hắn?" Hải Long Vương khinh thường.
"Tướng mạo của hắn thì sao?"
"Chỉ là một khôi lỗi, biết tướng mạo thì có ích gì?"
Đột nhiên Lâm Bắc Phàm cảm thấy Long Vương trước mắt thật phế vật, tự cao tự đại không ai bì nổi, vẫn nên hủy diệt đi thì hơn.
"Một vấn đề cuối cùng, có bao nhiêu Yêu Vương lợi hại như ngươi? Yêu Vương cường đại hơn ngươi thì sao? Bọn chúng theo thứ tự là ai?' Lâm Bắc Phàm hỏi chuyện hắn muốn biết nhất.
"Yêu Vương cùng cấp bậc với ta tuyệt đối nhiều hơn tưởng tượng của ngươi, theo ta biết thì có tới mười mấy, ha ha! Có phải ngươi thấy rất giật mình, rất áp lực?" Hải Long Vương lộ ra bộ dáng như xem kịch vui.
"Về phần Yêu Vương cường đại hơn ta, có thể trên đất bằng không có, nhưng trong biển sâu..."
Sắc mặt Hải Long Vương trở nên kinh hoàng: "Biển sâu có năm thủ lĩnh, chắc chắn bọn hắn đã đạt tới cấp bậc Yêu Hoàng! Cụ thể là ai ta không biết, có bản lĩnh gì ta cũng không biết, bởi vì ngay cả đến gần ta cũng không dám, sợ bị bọn chúng một ngụm nuốt trọn. Dù bà bất kỳ ai trong só bọn hắn xuất hiện cũng đều có thể hủy diệt đại lục vài lần..."
"Thời Không lâu chủ, bổn vương khuyên ngươi một câu, ngươi đừng tưởng mình rất mạnh, đối mặt với bọn hắn, sợ là ngươi ngay cả xuất thủ cũng không dám! Chỉ có ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, có lẽ sẽ không phải quá thống khổ!"
Ngay lúc này, đột nhiên Hải Long Vương phun long châu trong cơ thể ra, muốn kích nổ nó.
"Thời Không lâu chủ, đi chết đi cho ta!" Sắc mặt Hải Long Vương biến thành điên cuồng.
Mặc dù phát nổ long châu sẽ khiến bản thân bị tổn thương nguyên khí nặng nề, thực lực cũng giảm xuống dưới Yêu Vương, nhưng dù sao cũng hơn là chết ngay tại chỗ.
"Không biết hối cải!" Lâm Bắc Phàm ném Ma Bình trong tay ra. Ma Bình từ trên trời hạ xuống, trực tiếp đánh nát đầu Hải Long Vương.
Mất đi sự khống chế của Hải Long Vương, long châu không thể nổ nữa.
Sau đó cả thi thể của Hải Long Vương lẫn long châu đều bị hút vào Ma Bình luyện hóa.
Mắt Lâm Bắc Phàm bốc cháy hừng hực: "Yêu Hoàng? Rất nhanh ta sẽ có thực lực đó!"