Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 170 - Chương 170. Na Tra Dập Đầu!

Chương 170. Na Tra dập đầu! Chương 170. Na Tra dập đầu!

Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Lúc này Na Tra đang quỳ sụp xuống trong Thời Không Lâu, dập đầu không ngừng.

"Thời Không lâu chủ! Xin ngươi thả bằng hữu Ngao Bính của ta đi..."

"Thời Không lâu chủ! Hắn bị ép buộc, hắn là một yêu quái tốt, đến bây giờ cũng chưa từng khiến ai bị thương."

"Thời Không lâu chủ! Xin ngươi thả hắn, muốn ta làm gì ta cũng nguyện ý..."

...

Mỗi khi nói một câu, hắn ta lại dập đầu thật mạnh, đầu đập mạnh lên trên đất, trán cũng trầy xước.

Xung quanh người người vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ Na Tra.

"Tiểu hài tử kia là ai? Tại sao phải dập đầu với Thời Không lâu chủ?"

"Hắn là Na Tra, là một thiên kiêu đến từ thế giới khác trong lần linh khí triều tịch vừa rồi. Trước mắt hắn đang học ở Giang Nam học viện, thực lực rất bất phàm. Nhưng hình như hắn trở thành bạn với một đầu yêu quái, đầu yêu quái kia đã bị Thời Không lâu chủ bắt đi. Hắn ta đang thỉnh cầu Thời Không lâu chủ thả đầu yêu quái kia ra! Dường như đã dập đầu ba ngày rồi!"

"A? Nếu là yêu quái vậy không thể giữ được, nên dứt khoát giết đi thì hơn!"

"Ta cũng nghĩ vậy, trước ta còn khuyên tiểu hài tử kia, nhưng người ta không nghe, cứ nói hắn là bạn tốt của mình!"

"Yêu quái có con nào tốt? Đều là loại ăn thịt người không nhả xương!"

...

Mọi người cũng đồng cảm với Na Tra.

Nhưng bảo bọn họ thả yêu quái, vạn vạn không thể.

Trong nhận biết của nhân loại, dù là yêu quái hay yêu thú đều là địch nhân của nhân loại, có thể giết thì giết, tuyệt không thể lưu tình.

Nhìn lần Yêu Vương vây thành vừa rồi đi, nếu không phải Thời Không Lâu liên kết được các thành thị lớn lại với nhau, tụ họp toàn bộ tu luyện giả tới giết định, cuối cùng lại có Thời Không lâu chủ xuất thủ, sợ rằng Bàn Thạch thành đã không còn tồn tại.

Vậy nên dù bọn họ có đồng cảm với Na Tra, cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu này.

Na Tra không hề quan tâm tới sự phê phán của mọi người, hắn ta vẫn không ngừng dập đầu, khẩn cầu Thời Không lâu chủ tha thứ.

Lúc này trước mặt Na Tra xuất hiện một bóng người.

Na Tra ngẩng đầu lên: "Lão sư..."

Lâm Bắc Phàm trách cứ: "Ngươi hài tử này, sao lại bướng bỉnh như vậy? Ngao Bính là yêu, là địch nhân của nhân loại chúng ta..."

Na Tra vội vã: "Thế nhưng hắn là một đầu yêu tốt..."

Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại: "Ngươi có thể chứng minh hắn là một đầu yêu tốt như thế nào?"

"Ta..." Na Tra chán nản cúi đầu xuống, hắn ta không cách nào chứng minh.

Trái lại, Ngao Bính dẫn đại quân yêu thú tấn công thành thị của nhân loại là chuyện mọi người tận mắt nhìn thấy, không thể chối cải.

Na Tra lại tiếp tục dập đầu, dùng phương pháp ngu xuẩn nhất này để mong có thể khiến Thời Không lâu chủ cảm động.

Lâm Bắc Phàm thở dài, ngồi xổm xuống đỡ Na Tra lên, nói: "Đứng lên đi, bằng hữu tốt Ngao Bính của ngươi đã được thả rồi!"

"Thật sao lão sư?" Na Tra ngẩng đầu lên vui mừng nói, hai mắt tỏa ra khát khao thật lớn.

"Đương nhiên là thật, gạt ngươi làm gì?" Lâm Bắc Phàm chậm rãi nói: "Thấy ngươi quỳ ba ngày ba đêm, lòng lão sư cũng không nỡ, sau đó phải trả giá rất thảm trọng mới có thể đả động được Thời Không lâu chủ. Ngươi cũng biết Thời Không lâu chủ tham lam tới mức nào, tích góp nửa đời của lão sư đều trôi mất..."

Đúng là Thời Không lâu chủ rất tham lam, đây là nhận thức chung của mỗi tu luyện giả.

"Tạ ơn lão sư! Lão sư ngươi thật tốt! Sau này ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi!"

Na Tra trào nước mắt, lộ ra nụ cười vui vẻ.

Na Tra vô cùng cảm động, lão sư Lâm Bắc Phàm của hắn ta đối xử với hắn ta thật quá tốt!

Hắn ta vừa đến nơi này, lão sư đã tìm nhà cho hắn ta ở, cho hắn ta tiền xài, dạy hắn ta vẽ linh phù, còn nói cho hắn ta biện pháp giải quyết vấn đề không thể tu luyện của bằng hữu, bây giờ lão sư còn hao hết tích góp nửa đời để cứu một đầu đại yêu bị người người phỉ nhổ...

Mặc dù tính tình của lão sư có chút tồi tệ, phương pháp có chút thô bạo, nhưng cuối cùng Na Tra đều quên hết cả.

Hắn ta quyết định sau này mình nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời lão sư!

Trở thành học sinh ngoan nhất của Lâm Bắc Phàm!

Lâm Bắc Phàm nắn bóp khuôn mặt nhỏ của Na Tra, sau đó lại xoa đầu hắn ta, nói: "Ngươi có thể thông cảm cho dụng tâm lương khổ của lão sư là tốt rồi! Ngươi đi đi, bằng hữu tốt của ngươi Ngao Bính đang chờ ngươi ở bên ngoài Bàn Thạch thành!"

"Được, ta đi đây, tạ ơn lão sư!" Na Tra hưng phấn chạy.

Lâm Bắc Phàm cười nhạt, thật cho rằng ta có thể dễ dàng thả Ngao Bính đi như vậy sao? Nếu không phải lúc trước hắn ta chạy đến Bàn Thạch thành báo tin, công nhiều hơn tội, có lẽ hiện tại hắn ta đã bị ta một chưởng vỗ chết, quản hắn ta là ai!

Nếu hắn ta còn dám tái phạm, sẽ không có chuyện tốt như vậy nữa.

Lúc này Na Tra đã thông qua Truyền Tống trận đến Bàn Thạch thành, sau đó nhanh chóng lao ra bên ngoài thành.

"Hảo bằng hữu, ngươi đang ở đâu?"

"Na Tra!" Ngao Bính lao ra từ một ngọn núi...

Na Tra hưng phấn vọt tới, sau đó đi một vòng quanh Ngao Bính: "Hảo bằng hữu, ngươi không sao chứ? Thời Không lâu chủ có làm gì ngươi không? Nói cho ta biết, trở về ta nhất định sẽ báo đáp hắn thật tốt!"

Đúng là Na Tra, vô pháp vô thiên!

Ngao Bính lắc đầu, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Thời Không lâu chủ cũng không làm gì ta, hắn chỉ nhốt ta mấy ngày, sau đó thả ta ra."

"Vậy thì tốt!" Na Tra thở phào nhẹ nhõm.

Để hắn ta cứng đối cứng chống lại Thời Không lâu chủ, hắn ta cũng không chịu nổi, hai bên không có va chạm là tốt nhất.

Ngao Bính không nỡ nói: "Na Tra, lần này ta đến gặp ngươi là muốn cáo biệt, bởi vì ta phải đi!"

Na Tra gấp gáp: "Tại sao phải đi? Chúng ta ở bên nhau không tốt sao? Ta đi với ngươi!"

Ngao Bính lắc đầu, lời nói thành khẩn: "Ở đây ngươi có nhiều hảo bằng hữu như vậy, còn có lão sư yêu quý ngươi, mọi người cũng coi ngươi là tiểu anh hùng, đây là nơi tốt để ngươi ở lại! Mà ta chỉ là một đầu yêu..."

Na Tra trầm mặc, thân phận của Ngao Bính như một đạo khảm không cách nào vượt qua nổi.

Lần này hắn ta có thể sống sót đã may mắn lắm rồi, không biết lần sau có giữ nổi mạng hay không.

Na Tra lại hỏi: "Hảo bằng hữu, ngươi muốn đi đâu? Ta còn có thể gặp được ngươi sao? Ta còn có thể tìm ngươi chơi sao?"

Ngao Bính lắc đầu, cười khổ: "Bây giờ nên đi đâu ta cũng không biết. Ta không muốn giết người, cũng không muốn tổn thương yêu quái, ta đã chán ghét cuộc sống như vậy lắm rồi. Ta muốn tìm một nơi không có chiến tranh, nơi mà người và yêu có thể chung sống hòa bình. Chừng nào tìm được, ta sẽ nói cho ngươi biết ta ở đâu."

"À..." Na Tra cúi đầu, chân nhỏ vẽ vòng tròn trên đất.

Không muốn chia lia, lại không thể không nói tạm biệt.

Ngao Bính lấy một quả cầu ra, nói: "Na Tra, trước khi ta đi, chúng ta đá cầu một lần nữa đi!"

"Được!" Na Tra chảy nước mắt đáp một tiếng.

Thế là hai người đá cầu cả ngày, đá rất lâu, đá đến lúc mặt trời lặn, đến lúc trời tối mới kết thúc.

"Na Tra, hảo bằng hữu của ta, tạm biệt!" Cuối cùng Ngao Bính nói một tiếng, sau đó xoay người dứt khoát rời đi.

"Tạm biệt..." Na Tra vẫy tay, vẫn luôn nhìn chằm chằm phương hướng Ngao Bính rời đi.

Mãi đến khi trời tối, cái gì cũng không thấy rõ nữa mới quay về.

Bình Luận (0)
Comment