Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Cuối cùng, lần đấu giá hội đầu tiên của Thời Không Lâu cũng bắt đầu.
Trong ngày này, toàn bộ phí Truyền Tống Trận giảm một nửa, trước các Truyền Tống Trận lớn đều có võ giả xếp hàng dài như rồng, muốn dòm ngó thịnh sự đấu giá hội đầu tiên của Thời Không Lâu, đồng thời cũng là đấu giá hội đầu tiên của nhân loại từ linh khí khôi phục đến nay.
"Tất cả mọi người xếp thành hàng, không nên chen lấn, đấu giá hội lát nữa mới bắt đầu!"
"Còn tận mười mấy tiếng!"
"Hãy tuân thủ trật tự, nếu không chúng ta chỉ có thể đuổi các ngươi ra ngoài!"
...
Các học viện đại thành thị tăng nhân thủ giữ gìn trật tự.
Truyền Tống Trận của học viện ở Mộc Lâm thành, một đoàn nhỏ trắng đen xen kẽ chậm rãi nhúc nhích từ phía sau đám người đến trước Truyền Tống Trận.
Nhìn thấy cặp mắt to vành đen, bước đi kiểu bát tự tiêu chuẩn, cái mông không ngừng uốn éo uốn éo, vừa ngu ngốc vừa đáng yêu, tim mọi người đều bị dáng vẻ của vật nhỏ này làm mềm nhũn.
"Manh sủng thật đáng yêu, thật sự muốn ôm ôm vuốt vuốt!"
"Bộ dáng nó di chuyện thật quá buồn cười!"
"Trên thân chỉ có hai màu, hình như sủng vật này là gấu trúc đã tuyệt chủng hơn 200 năm!"
"Nếu như không ai nhận, ta muốn ôm đi!"
...
Lão sư giữ gìn trật la lớn: "Sủng vật của ai, tranh thủ thời gian tìm dây thừng buộc lại, đừng cho nó chạy loạn!"
Vừa nghe thấy có người muốn bắt nó, một đoàn này lập tức tăng tốc độ bò lên trên Truyền Tống Trận, đắc ý vặn vẹo cái mông, cùng biến mất với ánh sáng của Truyền Tống Trận.
Lão sư nghẹn họng nhìn trân trối: "Tinh khôn như vậy, không phải đã thành yêu chứ?"
... ... ... ...
Thánh Huy thành, Thủy Hoàng suất lĩnh binh mã của mình đến dưới thành.
Thánh Huy học viện phái lão sư và học sinh giằng co, tràng diện rất nghiêm trọng, đại chiến hết sức căng thẳng.
"Thủy Hoàng, rốt cục ngươi muốn thế nào? Hiện tại là lúc Thời Không Lâu tổ chức đấu giá hội, đại sự như vậy, ngươi không sợ khiến Thời Không lâu chủ phẫn nộ sao?" Đứng trên thành, viện trưởng Thánh Huy học viện nghiêm nghị nói.
"Quả nhân không rảnh đại chiến với ngươi! Quả nhân cần dùng Truyền Tống Trận để tiến vào Thời Không Lâu!" Thủy Hoàng rút bội kiếm mới của mình ra, kiếm chỉ lên thành, lớn tiếng nói: "Nếu không cho, đừng trách quả nhân không khách khí!"
"Chiến! Chiến! Chiến..." Tám ngàn binh tượng cùng hô to lên.
Viện trưởng mặt trầm như sắt, nói: "Có thể để ngươi đi vào, chẳng qua chỉ cho 10 người, lính của ngươi nhất định phải tránh lui ngàn dặm!"
Thủy Hoàng mặt không biểu tình, nói: "Mông Điềm tướng quân, ngươi dẫn theo tướng sĩ của quả nhân tạm thời tránh lui ngàn dặm. Nếu một ngày sau quả nhân còn chưa về, lập tức đồ thành cho ta, một tên cũng không để lại!"
"Tuân lệnh!" Mông Điềm tướng quân chắp tay lên tiếng.
Thủy Hoàng phi thân vào thành.
Cùng hắn ta vào thành còn có Vương Tiễn tướng quân và tám binh tượng.
... ... ... ...
Một tòa thành thị khác, một người đeo mặt nạ băng cười khặc khặc xâm nhập học viện, bất chấp vương pháp đánh bay đám người xếp hàng, vứt xuống trăm vạn linh tệ, truyền tống đi.
Lúc này, trong Thời Không Lâu náo nhiệt cực kì, dòng người như thoi đưa.
Nhất là chợ bán đồ cũ, khu buôn bán second hand này là nơi có lưu lượng người lớn nhất. Vào thời khắc khó có được này, tất cả mọi người đều muốn đẩy mạnh việc làm ăn hoặc mua một chút đồ vật cần thiết, sau đó đợi lát nữa lại tham gia thịnh hội đấu giá.
Hôm nay, Lâm Bắc Phàm rất vui vẻ, bởi vì hai nữ nhân của mình Lâm Vi Vi và Bạch Thanh Thanh đều dành thời gian đi cùng hắn.
"Hai nàng thích thứ gì cứ nói với ta, ta mua cho hai nàng!" Lâm Bắc Phàm tài đại khí thô mà nói.
Hai nữ nhân mỉm cười, dính sát trái phải.
Tên mập mạp nào đó đi theo bên cạnh nhịn không được chen miệng vào: "Lâm huynh, việc trả tiền này vẫn nên giao cho ta thì hơn, Kim Bất Hoán ta cái khác không nhiều, chỉ đặc biệt nhiều tiền!"
Lâm Bắc Phàm thật muốn tát một bàn tay.
Đồ của nữ nhân mình lại cần nam nhân khác trả tiền, lý nào lại như vậy?
Rốt cuộc Lâm Bắc Phàm cũng hiểu vì sao tới tận bây giờ Kim Bất Hoán còn chưa có bạn gái, EQ này rõ là bằng 0.
Lâm Bắc Phàm tức giận: "Đại ca, nếu như ngươi thực sự rảnh rỗi, phiền ngươi đi chiếm chỗ trong đấu giá hội giúp ta, hiện tại ta còn phải hẹn hò với hai lão bà, không rảnh đi cùng ngươi!"
Ánh mắt Kim Bất Hoán tràn đầy u oán: "Lâm huynh đệ, vậy mà ngươi lại ghét bỏ ta, ngươi quên năm tháng chúng ta cùng tiêu tiền rồi sao?"
Lâm Bắc Phàm tình chân ý thiết nói: "Sao dám quên? Không phải hiện tại ta đang giúp ngươi phân ưu sao? Nghe nói ghế VIP của đấu giá hội chào giá rất đắt, nếu như ngươi đi muộn, sợ rằng không thể tiêu tiền được!"
Kim Bất Hoán giật mình: "Lâm huynh, ngươi nói là thật?"
"Cái đó còn có thể giả sao? Ngươi quên Thời Không lâu chủ là hạng người gì rồi sao?" Lâm Bắc Phàm bôi bác: "Đơn giản là chỉ có linh tệ mới có thể lọt vào mắt hắn, cơ hội kiếm tiền như thế này, sao ngươi có thể bỏ qua?"
Kim Bất Hoán quay đầu liền chạy: "Lâm huynh ta đi trước, ta nhất định sẽ bao phòng VIP lớn nhất xa hoa nhất toàn trường cho ngươi!"
Lâm Bắc Phàm ở phía sau vẫy tay từ biệt, có một tên bằng hữu thổ hào như thế thật tốt.
"Đại nhân, ngươi đã đến!" Tiểu tinh linh Lilith hưng phấn bay tới, hiện tại nàng đã lớn bằng một đứa bé.
"Sao hiện tại mới đến?" Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
Bình thường Lilith vừa nhìn thấy hắn đã lập tức bay tới, lúc này vậy mà trễ nải nhiều thời gian như vậy.
Lilith quệt mồm: "Còn không phải tổ thụ ba ba nói không đủ người chuẩn bị đấu giá hội sao? Vì thế hắn ta gọi tất cả chúng ta tới, ta cũng chỉ dành được chút thời gian chạy tới đây, sau đó lại phải bay về!"
Sau đó, nàng trơ mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, cặp mắt to kia tràn đầy chờ mong.
Lâm Bắc Phàm vô cùng thức thời, từ trong không gian giới chỉ móc ra một linh quả đưa cho nàng: "Lilith, vất vả!"
"Nhìn thấy đại nhân liền không vất vả!" Lilith cười rất vui vẻ.
Mấy người lại đi dạo một lượt, Lâm Bắc Phàm quan tâm hai nữ nhân: "Vi Vi, Thanh Thanh, cũng sắp tới giờ, bây giờ chúng ta tới đấu giá hội đi! Nghe nói chút nữa còn có biểu diễn ca múa, ca cơ Lý Tử Thanh, nghe nói rất không tệ!"
Hai nữ nhân gật nhẹ đầu.
Lilith bay ở đằng trước: "Đại nhân, ta dẫn các ngươi đi!"
Tới được hiện trường đấu giá hội, Kim Bất Hoán đã ở ngoài cửa phất tay.
Kim Bất Hoán thật sự hào khí, bao hai gian phòng đắt nhất, tặng gian số một lớn nhất cho Lâm Bắc Phàm, mình thì dùng gian số hai nhỏ hơn một chút kia.
Hắn ta lòng còn sợ hãi nói: "May mắn Lâm huynh đệ nhắc nhở, nếu không đến muộn một bước sợ rằng không thể giành được hai gian phòng này. Có một vị tôn giả tương đối xa lạ tranh đoạt gian phòng số một với ta, cuối cùng ta ra giá gấp hai, đoạt được từ trong tay hắn ta. Không chỉ như thế, ta còn bao cả gian phòng số hai, tức chết hắn ta!"
Bạch Thanh Thanh không nhịn được nói: "Ngươi không sợ hắn ta một chưởng chụp chết ngươi?"
Kim Bất Hoán cười đắc ý, móc ra mấy tấm siêu linh phù: "Thật cho rằng Tôn giả thì ngon sao? Nếu hắn ta dám ra tay, ta sẽ nổ chết hắn ta!"
Lâm Bắc Phàm giơ ngón tay cái lên: "Làm tốt lắm!"