Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Lúc này, bên trong gian phòng số ba, Đế Thích Thiên đeo mặt nạ băng mặt trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.
Đi tới thế giới mới này, nhờ vào tích lũy ngàn năm nhất cử đột phá trở thành tôn giả cao cao tại thượng, hiện tại vốn là thời điểm vừa lòng đắc chí, không nghĩ tới vừa vào Thời Không Lâu đã đụng phải một cái đinh.
Một tên mập mạp ngay cả tôn giả cũng không phải lại dám khiến hắn ta mất hết mặt mũi, còn dùng tiền đoạt phòng số một, số hai từ tay hắn ta.
Đế Thích Thiên hắn tác oai tác quái nhiều năm như vậy, nào phải thừa nhận cơn tức như vậy bao giờ?
Nếu nơi này không phải Thời Không Lâu, hắn ta đã sớm bạo khởi giết người.
"Các ngươi chờ đấy cho ta!" Ánh mắt hắn ta lạnh như băng nhìn chằm chằm về phía căn phòng số hai, còn có căn phòng số một, trong lòng thầm nói chờ các ngươi ra khỏi Thời Không Lâu, ta sẽ khiến các ngươi phải trả giá thật lớn.
Sau đó, ánh mắt hắn bay tới căn phòng số hai bảy, lộ ra nụ cười lạnh như băng.
"Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân, chúng ta lại gặp mặt!"
Không lâu sau đó, Thủy Hoàng dẫn tùy tùng của mình cũng đi tới hội đấu giá.
Tiểu tinh linh nhẹ nhàng bay ra, tươi cười thân thiết hỏi: "Hoan nghênh đại giá quang lâm! Hội đấu giá lập tức muốn bắt đầu, đại nhân, ngươi muốn vị trí nào? Ngài dẫn theo nhiều người đến như vậy, ta đề nghị ngài nên bao một gian phòng. Nơi này chúng ta có tổng cộng một trăm gian phòng từ số 1 đến số 100, xin hỏi ngài chọn gian nào?"
Thủy Hoàng dang hai cánh tay, khí thôn sơn hà nói: "Từ khi khai thiên lập địa tới nay quả nhân có thể tính là đệ nhất hoàng đế, uy chấn tứ hải, bát phương đến chầu, tự nhiên muốn căn phòng thứ nhất!"
Tiểu tinh linh cười híp mắt nói: "Xin lỗi đại nhân, căn phòng thứ nhất đã bị người bao, ngài đổi một gian khác đi!"
"Để hắn ta cút ra ngoài, căn phòng thứ nhất chỉ có thể do quả nhân tới ngồi, những người khác đều không xứng!" Thủy Hoàng nhấn rõ từng chữ, đế vương chi khí hùng hậu đập vào mặt, việc nhân đức không nhường ai.
"Xin lỗi đại nhân, phòng đã bán ra, trừ phi bản thân hắn bằng lòng, nếu không chúng ta không thể xua đuổi khách nhân, đây là quy củ của Thời Không Lâu." Tiểu tinh linh lắc đầu.
"Nếu đã không thể thương lượng với Thời Không Lâu, vậy ta đi tìm hắn ta đích thân bàn chuyện!"
Thủy Hoàng dẫn người lao tới gõ cửa căn phòng số một.
Lâm Bắc Phàm đang cười cười nói nói với hai nữ nhân, ánh mắt phóng tới cửa, Thủy Hoàng đến tìm hắn làm gì?
Ừ, một người xa lạ mà thôi, lười để ý đến hắn ta.
Thủy Hoàng gõ cửa mười mấy phút, phát hiện không có người trả lời, trong lòng nghẹn một cơn giận, ẩn mà không phát.
Tiểu tinh linh cười híp mắt giải thích: "Rất có thể khách nhân ở căn phòng số một đã mở chức năng miễn quấy rầy, hiệu quả lớn nhất của chức năng này là cho dù bên ngoài có ồn ào thế nào cũng không ảnh hưởng tới người bên trong."
Sắc mặt Thủy Hoàng biến thành âm trầm: "Nói như vậy, trừ khi đối phương chủ động mở cửa, nếu không quả nhân không thể gặp được hắn?"
Tiểu tinh linh gật đầu: "Trên nguyên tắc là như vậy."
"Vậy bao căn phòng số hai cho quả nhân!" Nơi này là địa bàn của Thời Không lâu chủ, không thích hợp làm lớn chuyện, Thủy Hoàng không thể làm gì khác hơn là lui mà cầu việc khác.
Không bắt được căn phòng thứ nhất, thì phải lấy được gian số hai.
"Gian phòng số hai cũng có khách nhân."
Thủy Hoàng lập tức đi gõ cửa, vẫn không có người phản ứng.
Lúc này Kim Bất Hoán đã mở chức năng miễn quấy rầy, đang ngủ khò khò trong phòng.
Hai lần liên tục đều không có kết quả, sắc mặt Thủy Hoàng vô cùng khó coi.
Lập tức đi tới căn phòng số ba, rốt cuộc cũng có phản ứng.
"Ai? Tìm bổn tôn có chuyện gì?" Trong phòng truyền đến giọng nói khàn khàn.
Thủy Hoàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một người đeo mặt nạ băng, hành động quái dị, hắn ta ngang ngược nói: "Ở trong phòng còn đeo mặt nạ, tặc đầu thử mục, nhất định không phải người tốt! Căn phòng này quả nhân bao hết, ngươi cút ra ngoài cho ta!"
"Cái gì?" Đế Thích Thiên tức giận, nén giận đứng lên: "Có gan thì ngươi lặp lại những lời vừa rồi ta xem!"
Thủy Hoàng gằn từng chữ nói: "Căn phòng này quả nhân bao hết, ngươi cút ra ngoài cho ta!"
"Cho tới bây giờ còn chưa có người nào dám nói một chữ cút với ta!" Đế Thích Thiên u ám nói.
"Bây giờ có, ngươi lĩnh chỉ tạ ơn rồi cút đi, không cần làm ra chuyện khiến mọi người đều mất mặt!" Thủy Hoàng mặt không cảm xúc.
Tùy tùng bên người Thủy Hoàng cũng rút đao ra, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào chiến đấu.
"Được, sơn thủy hữu tương phùng, chúng ta chờ xem!" Đế Thích Thiên dùng sức vung ống tay áo, đi ra khỏi phòng.
"Đại nhân, ngươi làm vậy khiến ta rất khó xử lý..." Tiểu tinh linh ủy khuất nói.
"Sẽ không khó xử lý." Thủy Hoàng nhìn bóng người Đế Thích Thiên rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Tiểu tinh linh, ta hoài nghi người nọ tuyệt không phải hạng người lương thiện, tới đây nhất định là có tính toán. Ta đề nghị Thời Không Lâu hãy nhìn chằm chằm người này, nhất định sẽ có thu hoạch không tưởng được!"
Thật cho rằng Thủy Hoàng là kẻ phách lối bá đạo mà không não sao?
Có thể trở thành thiên cổ nhất đế, khẳng định phải biết xem xét thời thế, có bản lãnh nhìn mặt mà nói chuyện...
Khi hắn ta vừa thấy được Đế Thích Thiên đã biết người này tuyệt không phải loại thiện lương gì. Thế là hắn ta lập tức xuất thủ dò xét, mắng ra nhiều chữ cút như vậy, nhưng đối phương thân là tôn giả lại có thể nhịn xuống, chứng minh ý đồ của đối phương tuyệt không nhỏ.
Kể từ đó, hắn ta không chỉ có thể chiếm được căn phòng số ba, còn có thể thông qua chuyện này nhắc nhở Thời Không Lâu, coi như bán một nhân tình nhỏ.
Tiểu tinh linh lệch đầu, nghĩ không thông nhưng vẫn nói: "Ta sẽ bẩm báo chuyện này cho tổ thụ ba ba."
Thời gian bắt đầu đấu giá hội càng lúc càng gần, người rải rác ở các nơi trong Thời Không Lâu cũng nhanh chóng chạy tới, hội trường hội đấu giá có thể chứa mấy chục vạn tu luyện giả, thoạt nhìn rất đồ sộ.
Vé vào cửa hội đấu giá chia làm ba cấp bậc, cấp bậc thứ nhất dĩ nhiên là một trăm phòng VIP, những phòng này đều chuẩn bị cho người có tiền, ai cho nhiều tiền người đó có thể chiếm được phòng.
Cấp bậc thứ hai là phiếu ngồi, có khoảng chừng một vạn vé, chủ yếu là bán cho người có năng lực đấu giá nhất định.
Cấp bậc thứ ba là phiếu đứng, thuần túy là tới xem náo nhiệt.
Dưới thao tác của chưởng quỹ Hồ Nghiễm Sinh, thật sự có thể phát huy môn nghệ thuật kiếm tiền này đến trình độ cao nhất.
Cảnh tượng lúc này thật giống như đang xem thế vận hội.
Với tư cách là người phụ trách đấu giá hội, Hồ Nghiễm Sinh nghiêm trang đi lên đài, nhìn tu luyện giả toàn trường, đột nhiên có cảm giác đứng trên đỉnh phong nhân sinh, hắn ta kích động nói: "Hoan nghênh mọi người tới tham gia đấu giá hội đầu tiên của Thời Không Lâu! Đấu giá hội lần này có mười tám vật phẩm trân quý được đưa lên đấu giá, bảo đảm có thể khiến mọi người cảm thấy đáng giá! Đầu tiên xin mọi người thưởng thức một đoạn ca vũ do ca cơ Lý Tử Thanh của Thiên Hoàng ca kịch viện cùng với trợ thủ của nàng mang tới! Sau khi ca múa kết thúc sẽ là lúc hội đấu giá chính thức được bắt đầu!"
Lý Tử Thanh cũng có thể tính là ca cơ nhà nhà đều biết đến, cho dù là tiếng hát hay vẻ bề ngoài của nàng đều được lòng mọi người, bất kể già trẻ gái trai. Cho nên khi nghe được Lý Tử Thanh sắp lên sân khấu hát, tất cả phía dưới hưng phấn hoan hô.
"Tốt ! Lý Tử Thanh, ta yêu ngươi!"
"Nghe hát thì phải nghe Lý Tử Thanh!"
"Nữ thần của ta tới!"
...
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, ca cơ Lý Tử Thanh mặc lễ phục duyên dáng sang trọng thướt tha đi lên sân khấu, đầu tiên là thi lễ nữ sĩ, sau đó mới mở miệng hát ca.