Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Mọi người phát hiện hình như giọng nói của ca cơ Lý Tử Thanh có thay đổi: Lúc trước cùng lắm chỉ cảm thấy dễ nghe mà thôi, còn bây giờ vừa nghe đã cảm giác cả người vui thích, sảng khoái, như có một loại lực lượng lao thẳng tới tâm linh.
Các vị tôn giả có kiến thức uyên bác cũng hơi gật gù đắc ý trong tiếng nhạc, cảm giác thật thoải mái.
Mọi người nghe như si như say.
Lâm Bắc Phàm có chút kinh ngạc, Lý Tử Thanh đã tìm được chìa khóa của Tinh Thần Ma Pháp, dung nhập tinh thần vào thanh âm để cảm nhiễm mọi người, có thể ảnh hưởng tói tâm linh người khác.
Mặc dù hiệu quả chưa thể nói là rõ ràng, nhưng cũng đã bước một bước dài.
Thấy mọi người an tĩnh nghe nàng ca hát như thế, ca cơ Lý Tử Thanh vô cùng kích động.
Lúc trước khi nàng ca hát mọi người đều đang nghiêm túc lắng nghe, nhưng cũng không nghiêm túc như bây giờ, phía dưới luôn sẽ có người châu đầu ghé tai, chủ yếu là thảo luận về vóc dáng nàng, dường như đến để nhìn nàng chứ không phải là nghe nàng ca hát.
Nào có chuyện chuyên hết sức chuyên chú toàn tâm toàn lực như bây giờ, hệt như học sinh đang nghe giảng vậy.
Lý Tử Thanh cảm giác như tất cả những cố gắng của mình trong mấy ngày qua cuối cùng cũng nhận được hồi báo!
Lý Tử Thanh nhớ lại tiểu hỗn đản nhiều lần giúp nàng, chính hắn cũng là người lừa nàng một vố to, nhưng cũng là hắn nói cho nàng phải trở thành một tu luyện giả như thế nào, là hắn nói cho nàng cách mở mang thiên phú của mình, thật giống như chuyện gì đến tay hắn đều không phải việc khó.
Sẽ tốt hơn nếu hắn không nghịch ngợm như thế.
Không biết hắn có tới hay không?
Hắn có nghe nàng ca hát hay không?
Lý Tử Thanh thất thần trong chốc lát, sau đó phục hồi tinh thần lại rồi tiếp tục nghiêm túc ca hát.
Vừa lúc đó, một nữ tử như ngọn lửa nhảy ra từ phía sau võ đài.
Trong tiếng hát du dương, nàng nhẹ nhàng nhảy múa, dịu dàng như một cánh hoa rồi lại nhiệt tình như một ngọn lửa.
Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành quyến rũ động lòng người, mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều lộ rõ phong tình, lúc thẹn thùng xấu hổ, lúc lại lớn mật không gò bó, hệt như tinh linh trong núi, như mị nữ tới từ Cửu U Chi Địa, khiến mọi người liên tục thất thần.
"Nữ thần, đây mới thật sự là nữ thần, ta tìm được nữ thần của ta rồi!"
"Đẹp! Thật là quá đẹp! Sao trên thế giới này lại có một nữ tử xinh đẹp thanh tân thoát tục như vậy?"
"Xong rồi, trong mắt ta chỉ có nữ thần, không thể dung những người khác!"
"Mẹ kiếp, ta thích!"
...
Trong một căn phòng nào đó, một thanh niên cầm bút nhìn bóng người màu đỏ nhẹ nhàng bay múa trước mắt, ánh mắt đờ đẫn, tự lẩm bẩm: "Đẹp! Thật sự quá đẹp! Sao trên thế giới lại có một nữ tử tinh linh ngọc tú, khuynh quốc khuynh thành như thế này? Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long. Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết..." (1)
(1) Mấy câu thơ trong Lạc Thần Phú. Tạm dịch: Hình dáng của nàng, nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn. Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên. (Nguồn thivien)
Đây quả thực là Lạc Thần bản thực tế!
Nhất là nụ cười kia như đang cười với hắn ta, khiến hắn ta cảm giác mũi mình có xúc động muốn trào máu.
Thật muốn ôm nàng vào ngực, cẩn thận thương yêu.
"Vân Phi ca ca, sao mặt ngươi lại hồng hồng?" Tiểu Niếp Niếp cảm giác Sở Vân Phi ca ca bình thường vẫn thương yêu nàng là lạ, bèn đi đến tò mò đặt câu hỏi.
Diệp Phàm ôm Tiểu Niếp Niếp vào ngực, cười ha hả nói: "Có người động phàm tâm!"
Sau đó hắn ta vỗ vai Sở Vân Phi một cái, nói: "Nếu ngươi thích thì to gan theo đuổi đi, ta sẽ đứng sau ủng hộ ngươi."
"Diệp ca, đó đều là chuyện khó tả!" Sở Vân Phi xấu hổ.
"Ở trước mặt Diệp ca ca còn giấu giếm gì?" Diệp Phàm hóa thân làm bà mai, cười ha hả: "Ngươi nhìn phía dưới còn nhiều kẻ mặt người dạ thú như vậy, mọi người đều đang nhìn chòng chọc vào nữ thần của ngươi, nếu ngươi không hành động nhanh một chút, chậm trễ sẽ không còn kịp nữa."
Sở Vân Phi cúi đầu nhìn, phát hiện thật sự lang nhiều thịt ít.
Nhất là trong số mấy chục đầu lang đang nhìn chằm chằm miếng thịt này, lại không thiếu thanh niên tài tuấn, nhất thời hắn ta cảm thấy căng thẳng.
Lúc này, trùng sinh giả An Khả Hân và Huyết Sắc Vi đang ngồi trong một gian phòng xem biểu diễn.
Họ nhìn các nam nhân phía dưới, vô cùng khinh thường.
Đám nam nhân, a!
Đều là một đám động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới!
Nhưng nhìn nữ tử xinh đẹp đang nhẹ nhàng nhảy múa trên đài, bọn họ lại không kìm được mà hâm mộ, đố kỵ.
Nữ tử đang nhẹ nhàng nhảy múa trước mắt tên Diệp Khuynh Thành, dáng dấp cũng nghiêng nước nghiêng thành. Ở kiếp trước, lần đầu tiên nàng lộ diện cũng khiến mọi người muốn đổ xô ra đường như vậy, khiến trăm ngàn tu luyện giả phải si mê, trở thành fan của nàng, nàng đi đến đâu cũng tạo ra cuồng phong lãng điệp. Đến cuối cùng, thậm chí nàng còn khiến hai tôn giả đánh nhau, có thể nói là một hồng nhan họa thủy.
Nhưng dù có nhiều thiên kiêu ưu tú như thế ngưỡng mộ nàng nàng cũng không để ý.
Năm nào nàng cũng chiếm vị trí đầu trên Bách Hoa Bảng, địa vị không ai phá nổi.
Không ngờ nàng lại gia nhập Thiên Hoàng ca kịch viện, trở thành một vũ cơ.
An Khả Hân đột nhiên nhớ tới tên đại sắc phôi trái ôm phải ấp kia, không biết hắn có bị mê hoặc không?
Lúc này, người nào đó bị nàng nhắc đến - Lâm Bắc Phàm - nhìn mấy chục ngàn kẻ đang mặt đỏ đến mang tai, trề môi.
Thật đúng là một đám nam nhân không có ý chí, không phải chỉ là nhảy một bản thôi sao, cứ như chưa từng thấy việc đời. Nếu các ngươi biết nữ thần mình YY là một vị manh muội có đại điểu, sợ là các ngươi sẽ liệt dương, thấy nữ nhân là sợ ngay.
Nghĩ đến khả năng này, lòng Lâm Bắc Phàm rục rịch, đột nhiên có một loại xúc động bùng nổ.
Lúc này, bên hông Lâm Bắc Phàm nhiều thêm một cái tay nhỏ.
Lâm Vi Vi cười híp mắt hỏi: "Thích lắm sao."
Trên đùi Lâm Bắc Phàm lại thêm một cái tay nhỏ khác.
Bạch Thanh Thanh cười híp mắt, nói: "Đúng vậy, ta cũng rất muốn biết vấn đề này. Ban nãy ta thấy chàng nhìn người nào đó, trên mặt lộ ra nụ cười sắc mị. Cho đến bây giờ ta còn chưa thấy chàng cười với ta như vậy!"
Lâm Bắc Phàm túa mồ hôi.
Diệp Khuynh Thành đẹp thì đẹp, nhưng giới tính của hắn ta khiến người ta không cách nào nổi thú tính.
Còn nụ cười sắc mị thì...
Đó là nụ cười sắc mị sao?
Đó là cười đểu có được không?
Lâm Bắc Phàm sốt ruột nói: "Lão bà đại nhân, hai nàng nghe ta giải thích..."
Tất nhiên Lâm Bắc Phàm sẽ không tiết lộ giới tính của Diệp Khuynh Thành, dù sao hắn cũng đã đồng ý với Lý Tử Thanh, làm người phải giữ lời.
Lâm Bắc Phàm chỉ có thể thông qua những phương thức khác để chứng minh.
Cuối cùng hắn móc ra bát giai đan dược và bảo kiếm đã chuẩn bị sẵn.
"Vi Vi, đây là kiếm mà ta mời người chế tạo cho muội, là một thần binh lợi khí vô địch, có rất nhiều công năng cường đại, bây giờ ta tặng nó cho muội!"
"Cám ơn Tiểu Phàm ca!" Lâm Vi Vi mừng rỡ nhận lấy lễ vật, yêu thích không buông tay.
Bạch Thanh Thanh không vui nhếch miệng lên.
Lâm Bắc Phàm lập tức lấy ra bát giai đan dược, lấy lòng nói: "Thanh Thanh, đây là siêu cấp đại bổ đan ta chuẩn bị cho muội. Sau khi ăn vào, chắc chắn muội có thể đột phá thành tôn giả!"
"Cái này còn được!" Bạch Thanh Thanh kiêu ngạo nhận lấy lễ vật, miệng cười toe toét.