Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 177 - Chương 177. Đấu Giá Hội Bắt Đầu, Thủy Hoàng Giận Dữ!

Chương 177. Đấu Giá Hội bắt đầu, Thủy Hoàng giận dữ! Chương 177. Đấu Giá Hội bắt đầu, Thủy Hoàng giận dữ!

Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Biểu diễn ca múa kết thúc rất nhanh, thu được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người.

Lý Tử Thanh và Diệp Khuynh Thành cũng vô cùng vui vẻ, vì các nàng cũng đã có được thứ mình muốn.

Nhất là Diệp Khuynh Thành, trong một đêm đã trở thành nữ thần toàn dân.

Thấy điểm ngụy nương trong hệ thống tăng vọt, đủ để đưa hắn ta đến Siêu Phàm cảnh giới.

Diệp Khuynh Thành kích động nắm chặt nắm tay: "Hàng ngũ thiên kiêu, ta cũng có một vị trí!"

Chưởng quỹ Thời Không Lâu Hồ Quảng Sinh lại leo lên đài đấu giá một lần nữa, đầy nhiệt tình nói: "Đa tạ ca cơ Lý Tử Thanh và trợ thủ Diệp Khuynh Thành của Thiên Hoàng ca kịch viện đã dâng cho mọi người một màn biểu diễn xuất sắc như vậy! Sau đây, đấu giá hội chính thức bắt đầu! Không nói nhiều nữa, xin mời vật đấu giá thứ nhất ra sân!"

Mấy tiểu tinh linh thi triển ma pháp nâng một cái rương lên.

Hồ Quảng Sinh mở cái rương ra, chỉ thấy bên trong có viên đá màu đen thoạt nhìn rất bất quy tắc.

"Đây là Vạn Niên Huyền Thiết, một miếng nhỏ thôi cũng nặng mười vạn tám nghìn cân, không gì không phá nổi, là tài liệu trân quý để chế tạo thần binh lợi khí, vô cùng thưa thớt. Dù là binh khí pháp bảo gì, chỉ cần khảm vào Vạn Niên Huyền Thiết, phẩm chất có thể đề thăng trên diện rộng! Giá khởi điểm là một ngàn vạn linh tệ, mỗi lần tăng giá không dưới một trăm ngàn, bây giờ bắt đầu!"

Rất nhiều luyện khí sư kích động vô cùng.

Đối với bọn họ, Vạn Niên Huyền Thiết thật sự quá trân quý, thật sự là tài liệu luyện khí hiếm có, bình thường vẫn luôn là có tiền mà không mua được, muốn mua cũng mua không được, bây giờ lại gặp một rương lớn như vậy, ai ai cũng vội vã tham gia đấu giá.

"1100 vạn!"

"1150 vạn!"

....

Giá cả nhanh chóng tăng lên đến ba ngàn vạn.

Thủy Hoàng đang ở gian thứ ba nhìn lên Vạn Niên Huyền Thiết, giọng nói rung động: "Hiện tại quả nhân đang thiếu một thanh binh khí thuận tay, tài liệu luyện khí trân quý Vạn Niên Huyền Thiết này tới thật kịp thời!"

Vương Tiễn lập tức ra giá: "5000 vạn!"

Hiện trường bắt đầu có chút xôn xao.

Hồ Quảng Sinh kích động nói: "Gian số ba ra giá 5000 vạn! Thật sự quá hào khí, có ai ra giá cao hơn không? Nếu như không có, 5000 vạn lần thứ nhất!"

Rất nhiều người đấu giá lắc đầu một cái.

Đột ngột tăng thêm 2000 vạn, phần lớn người đã bị ngăn ngoài cửa.

Nhìn phản ứng trong hiện trường, Diệp Phàm đang ôm Tiểu Niếp Niếp cười: "Xem ra ta cũng nên xuất thủ."

Sau đó hắn ta bật đèn gian phòng lên, hô giá: "5000 vạn!"

Nghe được giọng nói quen thuộc này, mắt Thủy Hoàng đỏ lên.

Chính tên khốn kiếp này đã đoạt quan tài hắn ta ngủ hai nghìn năm đi, dù là đám đào mộ cũng không ác như vậy!

Ta còn chưa xử ngươi, ngươi đã dám đến cướp Vạn Niên Huyền Thiết với ta?

Thủy Hoàng nhìn sang Vương Tiễn, hắn ta hiểu ý, lập tức hô to: "Thủy Hoàng bệ hạ của ta ra giá 6000 vạn!"

Thủy Hoàng bệ hạ?

Diệp Phàm hơi sửng sốt, không ngờ lại là "oan gia ngõ hẹp."

Thanh đồng quan của hắn ta còn nằm trong tay mình, một món bảo bối hiếm gặp, làm vũ khí thì tốt vô cùng, hắn ta còn đang muốn tìm cơ hội cảm ơn hắn ta, bây giờ thì có cơ hội rồi.

Diệp Phàm chắp tay, giọng nói vang dội nói: "Thì ra là Thủy Hoàng bệ hạ đến! Tại hạ Diệp Phàm, vô cùng cảm kích Thủy Hoàng bệ hạ đã tặng thanh đồng quan cho ta. Thanh đồng quan rất tuyệt, đập người rất đã tay, tạ ơn bệ hạ!"

Thủy Hoàng rất muốn rút kiếm ra đâm chết tên khốn kiếp kia!

Ta tặng cho ngươi sao?

Rõ ràng là ngươi cướp từ trong tay ta!

Cả quan tài của người khác ngươi cũng cướp, ngươi còn là người sao?

Mọi người ở đây cũng cười ha hả.

Lâm Bắc Phàm cũng cười ha hả, Diệp Hắc lại bắt đầu hố người rồi.

Quả nhiên như vậy, chỉ nghe Diệp Phàm ngờ vực nói: "Thủy Hoàng bệ hạ, ngươi mua Vạn Niên Huyền Thiết về là để tái tạo quan tài sao? Thép vừa nặng vừa lạnh, sợ là ngủ sẽ không ngon, ngươi có cần ta trả lại thanh đồng quan cho ngươi không?"

Há mồm ngậm miệng không thoát khỏi hai chữ quan tài, không phải đang nguyền rủa ta chết sớm sao?

Miệng của tên Diệp Phàm này cũng rất độc!

"Không cần, thanh đồng quan của quả nhân, quả nhân sẽ đích thân đòi lại, không cần ngươi thương hại!" Sắc mặt Thủy Hoàng âm trầm cực kỳ: "Tiểu bối, giữ thanh đồng quan cho tốt, sớm muộn gì quả nhân cũng đi tìm ngươi tính sổ!"

"Vô cùng sẵn lòng!" Diệp Phàm khẽ mỉm cười.

Châm chọc Thủy Hoàng xong, Diệp Phàm thần thanh khí sảng, lập tức ra giá: "Ta ra giá, 6500 vạn!"

Hai người bắt đầu cạnh tranh kịch liệt.

Cuối cùng vẫn là Thủy Hoàng đã từng thống nhất các nước, tiền muôn bạc biển cao tay hơn một chút, dùng đại giới 1.2 ức đánh bại Diệp Phàm."

Nhưng vốn cho rằng Vạn Niên Huyền Thiết sắp vào túi, không ngờ lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.

Một giọng nói khó nghe truyền khắp toàn trường: "Chậc chậc, bổn tôn cũng muốn huyền thiết này. Bổn tôn ra giá 1.5 ức, hy vọng Thủy Hoàng bệ hạ có thể nhường lại thứ mình yêu thích, tại hạ cảm kích khôn cùng! Ha ha!"

Thủy Hoàng nổi giận, tên tặc đầu thử mục khốn kiếp nào dám xông ra?

Hắn ta tuyệt không nghi ngờ đối phương ác ý đấu giá!

Sắc mặt Thủy Hoàng âm trầm: "Quả nhân ra giá hai ức!"

Đế Thích Thiên lại cười rất khó nghe: "Thủy Hoàng bệ hạ thật có tiền, đây là số tiền phải cướp của bao nhiêu dân chúng mới có được? Chỉ là tại hạ cũng có một chút lợi tức, bổn tôn ra giá 2 ức lẻ mười vạn!"

Hai ức lẻ mười vạn, nhiều hơn mười vạn?

Hạ nhục rõ ràng!

Mặt Thủy Hoàng trầm như sắt, ánh mắt có phần dài hẹp tỏa ra sát khí nồng nặc: "Ngươi nhất định phải đắc tội với quả nhân sao? Ngươi có biết kết quả khi đắc tội với quả nhân không?"

Hoàng đế?

Lúc này còn ai xem ngươi là hoàng đế nữa?

Tất cả đều là thực lực vi tôn!

Không có thực lực thì không đáng một xu!

Đế Thích Thiên phong khinh vân đạm nói: "Khặc khặc, sao lại hói là đắc tội? Không phải người nào trả giá cao hơn thì được sao?"

Thủy Hoàng hùng hổ dọa người: "Ngươi gánh nổi số tiền này?"

"Việc này không nhọc Thủy Hoàng lo lắng."

"Được, ngược lại quả nhân cũng muốn xem xem ngươi có thể chống đỡ tới khi nào?" Thủy Hoàng cười nhạt: "Quả nhân ra giá 2.5 ức!"

"2 ức 5010 vạn!" Đế Thích Thiên híp mắt.

Cuối cùng khi giá lên đến 4.5 ức, Đế Thích Thiên mỉm cười từ bỏ.

Vốn dĩ hắn ta chỉ muốn khiến Thủy Hoàng khó chịu, cũng không định đấu giá thật, chỉ cần chạm đến ranh giới cuối cùng của Thủy Hoàng là được, hăng quá hóa dở.

Đắc tội với Thủy Hoàng thì không sao, nhưng không thể đắc tội với Thời Không Lâu, thấy được thì rút.

Lúc này, một giọng nói lười biếng truyền khắp toàn trường: "Giấc ngủ này quá ngon! Thì ra đấu giá hội đã bắt đầu rồi? May mà dậy kịp... Kim Bất Hoán ta muốn đống đá đó! Năm ức!"

Thủy Hoàng: "..."

Sao hắn ta có cảm giác ai cũng có thể đạp mình một cước?

Bình Luận (0)
Comment