Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
"Quả nhân thật có ý này, hi vọng thần thụ thành toàn!" Thủy Hoàng dang hai cánh tay, khí thôn sơn hà: "Quả nhân muốn phát triển Tần thành thành tòa thành đệ nhất thế giới, huy hoàng tráng lệ, vạn bang triều bái!"
Nhưng là, hùng tâm tráng chí của Thủy Hoàng lại nhận được cái lắc đầu của tu luyện giả xung quanh.
"Hiện tại đã không phải thời đại của ngươi, ngươi giày vò như vậy không mệt sao?"
"Tính cả chính Thủy Hoàng mới có ba người, xây một tòa thành có ý nghĩa gì? Quỷ thành sao?"
"Còn muốn thành lập Truyền Tống Trận, phung phí của trời!"
"Thủy Hoàng đây là hùng tâm bất tử... Phải nói là tặc tâm bất tử!"
"Ta cảm thấy Sinh Mệnh Chi Thụ sẽ không đáp ứng!"
...
Đối mặt với sự xem thường và cười nhạo của mọi người, Thủy Hoàng bình tĩnh, bất vi sở động.
Yến tước sao biết được chí hồng hạc?
Thủy Hoàng ta hoặc là không làm, đã làm nhất định phải làm tồn tại cường đại nhất!
Đã từng, ta nhất thống sáu nước, đệ nhất hoàng đế kể từ khai thiên tích địa đến nay, khí thôn bát phương lục hợp, duy ngã độc tôn!
Cho tới bây giờ thời đại thay đổi, nhưng quả nhân vẫn muốn trở thành hùng chủ vô địch vũ nội, vạn tộc thần phục!
Cho nên việc thành lập Truyền Tống Trận là rất cần thiết, nếu không, mỗi lần đi tới Tần thành của hắn đều phải tới những thành thị khác xếp hàng dùng Truyền Tống Trận, hệt như lão bản và người làm công cùng chen thang máy, mặt mũi của Thủy Hoàng hắn ta thật không chịu nổi.
Sinh Mệnh Chi Thụ chần chờ: "Thế nhưng nghe nói hiện tại thành thị của ngươi chỉ có ba người, không cần thành lập Truyền Tống Trận..."
"Rất nhanh sẽ có người, thần thụ không cần lo lắng!" Thủy Hoàng hùng tâm bừng bừng, hai mắt sáng ngời có thần bốc lên tia sáng nóng bỏng.
Trong trí nhớ của hắn ta, bởi vì linh khí tan hết, cho nên các tu luyện giả cực kỳ cường đại đều lựa chọn ngủ say, chờ đợi 2000 năm sau linh khí khôi phục lại lần nữa tỉnh lại, lại tranh một đời.
Còn có tu luyện giả cường đại hơn như Thần Ma, đã đi thế giới khác, cũng rất nhanh sẽ trở về.
Bọn hắn là tu luyện giả thuộc về thời đại trước, không được dung nạp ở thời đại này, nhưng hẳn sẽ nể mặt mũi của Thủy Hoàng hắn. Hắn ta có thể thừa cơ mời chào bọn họ tới, vì vậy có một tòa thành thị và Truyền Tống Trận là cần thiết.
"Đây là một chút tâm ý của quả nhân, xin hãy vui lòng nhận!"
Thủy Hoàng phất phất tay, ném ra ba kiện dị bảo tản ra hào quang loá mắt.
"Đây là mầm non của Cửu Kiếp Kiếm Thảo, có thể dựng dục ra kiếm khí cường đại, là bảo bối tất cả kiếm tu tha thiết ước mơ, có thể giúp cảm ngộ kiếm đạo. Mà lại, sau khi Cửu Kiếp Kiếm Thảo thành thục còn có thể biến thành thần binh lợi khí, có uy năng chặt đứt tinh hà!"
"Đây là hạt giống Tịnh Thế Thanh Liên, sau khi bồi dưỡng ra được có thể tịnh hóa vạn vật, gột rửa ô uế!"
"Đây là sợi rễ của Khốn Thiên Đằng, sau khi bồi dưỡng ra được có thể trói lại một mảnh thiên địa, là một lợi khí tác chiến cường đại!"
...
Thủy Hoàng đã sớm nhìn ra được, tựa hồ Thời Không lâu chủ càng cảm thấy hứng thú với những đồ vật có thể trồng có thể nuôi.
Thế là, hắn ta lại ném ba món đồ này ra ngoài.
Đừng nhìn ba món đồ này trân quý khó được, nhưng muốn bồi dưỡng vô cùng không dễ dàng, không nói tới điều kiện hà khắc, yêu cầu thời gian dài, chỉ riêng lượng tài nguyên to lớn đã đủ để khiến hắn ta cảm thấy run sợ.
Hắn ta là Thủy Hoàng, càng cần tốn hao tài nguyên đi bồi dưỡng thế lực của mình. Cùng một lượng tài nguyên, hắn ta có thể bồi dưỡng được sức chiến đấu gấp mấy lần, dùng để bồi dưỡng những hoa hoa thảo thảo này quá lãng phí.
Cho nên hắn ta mượn hoa hiến Phật, hiến những bảo bối nhìn cường đại kì thực không có ích lợi gì này cho Thời Không lâu chủ.
Như vậy, về sau cuộc sống của hắn ta trong Thời Không Lâu cũng sẽ dễ chịu hơn, không sợ người khác xa lánh.
Người chung quanh phát ra từng tiếng kinh hô.
Những dị bảo này quá trân quý hiếm thấy, bình thường ai có một cũng đều tự mình trân tàng, sợ người khác biết. Kết quả Thủy Hoàng lại lấy hết ra hiến cho Thời Không Lâu, vốn liếng thật quá phong phú.
Không hổ là thiên cổ nhất đế!
Rất nhiều người ngo ngoe muốn động, hình như lúc trước ăn cướp còn chưa triệt để...
Đột nhiên Thủy Hoàng cảm thấy lòng bàn chân rét run.
Còn có người nào đó ôm tim, lòng đau như cắt.
Những vật này đều là hắn ta hiện hóa ra. Lúc trước vì điểm não động không đủ, cho nên chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, hiện hóa ra một chút hạt giống gì đó, sau khi bắt tới tay còn có thể chậm rãi bồi dưỡng, hóa thành thực lực của mình.
Kết quả hiện tại toàn bộ cống hiến cho Thời Không lâu chủ...
Ta cần phải đi gặp mục sư, không biết hắn ta có biện pháp trị liệu tổn thương trong lòng ta không?
Đối với ba dị bảo này, đúng là Lâm Bắc Phàm rất ưa thích.
Mặc dù điều kiện hà khắc, hao phí tài nguyên cũng nhiều, nhưng đối với người có được Thời Không Lâu như hắn, chừng ấy có đáng gì?
Hiện tại hắn có một loại đam mê sưu tầm, đó là thu hết thiên địa kỳ vật, càng trân quý càng hi hữu hắn lại càng muốn sưu tầm, sau đó chất đầy Thời Không Lâu.
Sinh Mệnh Chi Thụ lấy ba kiện bảo bối đi, mặt mang mỉm cười: "Tâm ý của ngươi Thời Không lâu chủ vô cùng thích, hắn đã đồng ý với thỉnh cầu của ngươi! Chỉ cần ngươi chuẩn bị kỹ vật liệu xây dựng Truyền Tống Trận, chúng ta sẽ phái người dựng Truyền Tống Trận ngay!"
Thủy Hoàng mừng rỡ: "Tạ Thời Không lâu chủ, thần thụ thành toàn!"
Đúng lúc này, thanh niên lấy được tấm thiên linh phù cuối cùng cũng kích động nhấc tay.
"Thời Không lâu chủ, thần thụ đại nhân, ta cũng muốn xây một Truyền Tống Trận!"
Đám người cùng nhìn sang, trong lòng tràn ngập nghi hoặc và tò mò, một tên tu luyên giả bình thường thành lập Truyền Tống Trận làm gì?
Sinh Mệnh Chi Thụ nghi ngờ nói: "Ngươi muốn xây Truyền Tống Trận?"
Thanh niên đẩy đám người đi ra, nghiêm túc nói: "Ta có một tòa thành thị, tên là Kỳ Tích Chi Thành, cho nên cần tu kiến một Truyền Tống Trận liên thông với Thời Không Lâu, mong Thời Không lâu chủ và thần thụ đại nhân thành toàn!"
"Kỳ Tích Chi Thành... Có cái thành này sao? Sao ta chưa từng nghe nói tới?"
"Nhân loại 40 thành, mỗi một tòa thành thị ta đều đi qua, căn bản không có Kỳ Tích Chi Thành!"
"Hẳn không phải thành thị bị lãng quên nào đó chứ?"
"Không phải người này đang nói đùa chứ?"
"Lá gan không nhỏ, đầu óc có vấn đề!"
...
Sinh Mệnh Chi Thụ vô cùng nghi hoặc: "Có tòa thành thị tên Kỳ Tích Chi Thành sao?"
Thanh niên nói năng có khí phách: "Lúc trước không có, hiện tại có!"
"Nói cách khác, đây là một tòa thành mới!" Sinh Mệnh Chi Thụ gật nhẹ đầu: "Thành thị của ngươi có bao nhiêu người?"
Thanh niên cười ngại ngùng, ngượng ngập nói: "Trước mắt mới một người."
"Một người?"
"Đúng, đây là thành thị ta vừa dựng lên, trước mắt chỉ có một mình ta." Thanh niên liên tục gật đầu.
"Ngươi đùa ta sao?" Sinh Mệnh Chi Thụ tức giận.
Tất cả mọi người đều bó tay, thành thị này của ngươi còn thảm hơn cả Tần thành của Thủy Hoàng, chí ít người ta cũng có ba người sống và tám ngàn binh tượng, miễn cưỡng cũng có quy mô của một tòa thành thị. Ngươi chỉ có một người, còn là chính bản thân ngươi, có cần phải thành lập một cái Truyền Tống Trận sao?
Không phải đầu óc người này có vấn đề thật chứ?