Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Lưu Phong nói xong, nhất thời mọi người đều chần chừ.
"Các vị đừng nên khích động, có chuyện gì từ từ nói rõ!" Trương Tam Phong đột nhiên nhảy ra, vuốt râu nói: "Hãy nghe một lời của lão đạo. Nếu như Kỳ Tích Chi Thành của Lưu thí chủ đây thật có công hiệu xúc tiến tu luyện, vậy đúng là đại hỉ sự đối với nhân loại chúng ta! Nhưng nếu vì thế mà hao tổn hòa khí thì mất nhiều hơn được. Lưu thí chủ đã tạo ra được một toà thành như vậy, công đức vô lượng, tất nhiên phải do chính Lưu thí chủ quản lý!"
Lý Tầm Hoan cũng đứng ra: "Các vị hãy lấy đại cuộc làm trọng! Nếu Kỳ Tích Chi Thành đã do Lưu huynh đệ tạo dựng, vậy để hắn quản lý cũng phải đạo, cũng có thể phúc âm nhân tộc! Nếu có ai đối nghịch với vị tiểu huynh đệ này, tức là đối nghịch với Lý Tầm Hoan ta!"
"A di đà phật, Lưu thí chủ công đức vô lượng, lão nạp nguyện giúp ngươi một tay!" Đạt Ma tổ sư chắp hai tay, niệm a di đà phật.
...
Sau đó lại có mấy vị tôn giả nữa ra mặt, làm người hòa giải.
Mấy người khác cũng thu liễm sát khí lại, tạm thời trấn áp dã tâm của mình. Dù sao với nhân loại, đối phương cũng chiếm được đại nghĩa, động thủ thì không có lợi, nói không chừng người hủy thành phá, mất nhiều hơn được.
Lưu Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn mấy vị tôn giả xuất thủ tương trợ, trong mắt hiện thêm vài phần cảm kích.
"Tiểu tử, nếu như Kỳ Tích Chi Thành có thể thần kỳ như ngươi đã nói, đúng là ngươi đã làm một chuyện tốt cho nhân tộc. Thành lập Truyền Tống Trận không thành vấn đề, vấn đề là ngươi định mua chuộc ta như thế nào? Ban nãy Thủy Hoàng đã bỏ ra ba món dị bảo!"
Lưu Phong cảm thấy đau tim, đây là đạo khảm không cách nào bước qua được.
Nếu không có hành động của Thủy Hoàng ban nãy, hắn ta còn có thể lừa một chút để qua được.
Nhưng bây giờ Thủy Hoàng bỏ ra ba món dị bảo, nếu hắn ta không móc ra món nào, không phải rất mất mặt sao.
"Ngươi nhanh một chút! Ngay cả một Kỳ Tích Chi Thành cường đại như vậy ngươi cũng tạo nên được, còn có thể thu được món đồ đấu giá cuối cùng, chứng tỏ trong tay ngươi có tài nguyên phong phú, vậy đừng keo kiệt quá mức. Bằng không, cho dù Thời Không lâu chủ đồng ý, ta cũng không đồng ý!"
Lưu Phong cười khổ, mẹ nó chứ tài nguyên phong phú!
Trước khi sở hữu hệ thống, hắn ta là một tu luyện giả hai bàn tay trắng.
Tất cả mọi thứ đều đến từ gói quà tân thủ, mà Kỳ Tích Chi Thành là do hệ thống dựng nên, ba món dị bảo cũng do hệ thống thưởng cho hắn ta, hắn ta đã nén đau lấy phân nửa tích trữ để mua thiên linh phù, nào còn tài nguyên gì nữa?
Nhưng bây giờ ai ai cũng cho hắn ta là kẻ lắm tiền.
Nếu không Kỳ Tích Chi Thành phải giải thích như thế nào?
Lưu Phong xấu hổ nói: "Tất cả tiền bạc và tài nguyên ta đã dồn hết vào xây dựng Kỳ Tích Chi Thành, số còn lại dùng để mua thiên linh phù, bây giờ trên người không còn gì khác. Thần thụ đại nhân, ngài có thể cho ta nợ trước không? Nhất định sau này ta sẽ bù lại gấp đôi cho ngươi!
Sinh Mệnh Chi Thụ lộ ra biểu cảm buồn cười: "Ngươi lại muốn nợ Thời Không Lâu? Ngươi đã từng thấy Thời Không Lâu bỏ tiền ra ngoài bao giờ chưa?"
Mọi người vừa nghe, tất nhiên đã hiểu rõ.
Trước nay Thời Không Lâu chỉ có vào mà không có ra, ngươi muốn hắn bỏ tiền ra trước, e là còn khó hơn lên trời.
"Nhưng mà đại nhân nhà ta đại lượng, thấy ngươi cũng là người có công với nhân tộc, quyết định cho phép ngươi nợ trước, nhưng tương lai ngươi phải trả lại gấp đôi. Đây là giấy nợ, ngươi ký vào đó đi!"
Lưu Phong mừng rỡ: "Tạ thời không lầu chủ! Tạ thần thụ đại nhân!"
Sinh Mệnh Chi Thụ lắc đầu: "Chớ vội cảm ơn, ngươi xem giấy nợ trước rồi nói tiếp!"
Một tấm giấy nợ thật to trôi đến trước mặt Lưu Phong.
Lưu Phong mở ra xem một lần, đôi tay run hết lên, cả nước mắt cũng trào ra.
Đây là giấy nợ thật sao?
Dù là tôn giả thấy cũng phải ngất đi, thật sự quá khó khăn!
Ngươi làm khó một tu luyện giả nhỏ nhoi như ta vậy không thấy xấu hổ sao?
Nếu Lâm Bắc Phàm nghe được tiếng lòng của hắn ta, nhất định hắn sẽ nói, đồ không biết xấu hổ. Ngươi cũng là một người sở hữu hệ thống, vận khí đã hơn rất nhiều tôn giả, ta không làm thịt ngươi thì làm thịt ai?
Đám người Thủy Hoàng đi sang nhìn xem, sau đó đồng tình vỗ vai Lưu Phong.
Thủy Hoàng cảm động sâu sắc nói: "Trong suốt ba trăm năm kể từ khi linh khí hồi sinh, người có thể hy sinh khổng lồ như vậy không có mấy! Tiểu huynh đệ, tuổi ngươi còn trẻ đã vì đại nghiệp của nhân loại mà hy sinh như thế, dũng khí khả gia, quả nhân bội phục ngươi!"
Lưu Phong: "..."
Lý Tầm Hoan khích lệ: "Tiểu huynh đệ, cả một thành thị truyền kỳ như Kỳ Tích Chi Thành mà ngươi cũng có thể tạo dựng được, vậy chắc chắn chút vấn đề nhỏ này không thể làm khó được ngươi. Tiếc là chúng ta tự thẹn với lòng, chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi!"
Lưu Phong: "..."
Trương Tam Phong tình chân ý thiết nói: "Bụng dạ thí chủ bác đại khiến người ta bội phục! Nhất định mai sau nhân tộc vẫn sẽ ca ngợi công lao của thí chủ! Tiếc là trên người lão đạo ta không có đồng nào, ái mộ mà không thể giúp, quả thực xấu hổ!"
Lưu Phong: "..."
Đạt Ma Tổ Sư: "Thí chủ công đức vô lượng, A di đà phật!"
Lưu Phong: "..."
Lưu Phong khẽ cắn răng. Vì nhân tộc, vì Kỳ Tích Chi Thành, quan trọng nhất là để chính ta không bị hệ thống xóa bỏ, ta ký!
Khi Lưu Phong viết tên mình lên trên giấy nợ xong, cả người hắn ta như thoát lực, sau lưng ướt đẫm mồ hôi...
Từ nay về sau ta đã biến thành một thành nô chính hiệu!
Người khác chỉ kiếm tiền trả khoản vay mua nhà, mà ta lại phải kiếm tiền trả khoản vay thành, biết khi nào mới trả hết đây?
Lưu Phong không tìm được hy vọng, hai mắt mơ mơ màng màng đến mức sắp hôn mê bất tỉnh.
Nhưng lúc này mọi người xung quanh lại vỗ tay nhiệt liệt, ai ai cũng thấy bội phục sâu sắc vị tiểu đồng chí Lưu Phong này.
Đây chính là kẻ làm nên đại sự!
Dù trên lưng hắn ta gánh một món nợ lớn như vậy, cũng không thể đè sập eo của hắn ta!
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt, tiến lên chắp tay: "Huynh đệ, bội phục!"
Lưu Phong cười khổ: "Ngươi chớ bội phục, bây giờ ta đang phiền lòng không biết phải trả món nợ này thế nào đây! Cứ coi như ta cực khổ dốc sức làm ăn trăm năm, chỉ sợ cũng không trả nổi!"
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: "Thật ra thì tiểu huynh đệ ngươi nên cảm thấy vui vẻ mới đúng! Không phải ai cũng có tư cách thiếu tiền Thời Không lâu chủ, nếu không trả hết nợ, ngươi cảm thấy Thời Không lâu chủ sẽ cam tâm cho ngươi chết sao? Nếu như ngươi chưa trả hết nợ đã chết, ngươi cảm thấy Thời Không lâu chủ sẽ thiện cam tâm sao?"
Chung quanh còn có vài kẻ có dã tâm, vừa nghe nói như vậy trong lòng nhất thời rét run, hệt như vừa bị ai tạt cho một chậu nước đá.
Giết chết Lưu Phong thì đơn giản, nhưng đắc tội với Thời Không lâu chủ sau lưng hắn ta, vậy chuyện không còn đơn giản nữa.
Có thể làm tới không kẽ hở thì tốt, nhưng một khi như bị lộ, nhẹ thì bị đuổi khỏi Thời Không Lâu vĩnh viễn, nặng thì trực tiếp bị Thời Không lâu chủ xuất thủ xóa bỏ, dù là ai, thiết nghĩ cũng không thể tiếp nhận nổi hậu quả này.
Ánh mắt Lưu Phong sáng lên, nói cảm ơn liên tục: "Lời này của huynh đệ đúng là thức tỉnh người trong mộng, tại hạ xin thụ giáo! Sau này huynh đệ tới Kỳ Tích Chi Thành của ta chơi, ta sẽ bao thầu tất cả chi phí của ngươi!"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, rút lui.
Cùng là thiếu nợ, vậy phải xem ngươi thiếu nợ của ai.
Thiếu nợ của người khác cũng thôi, nhưng thiếu của Thời Không lâu chủ, tương đương với có một đại thần ẩn hình đứng sau lưng!
Ai dám đối phó ngươi chính là đang đối đầu với Thời Không lâu chủ, hắn ta nhất định sẽ xong đời!
Giấy nợ kia mới thật sự là Bảo Mệnh Phù chân chính!