Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 185 - Chương 185. Đế Thích Thiên Xuất Sư Chưa Kịp Đánh Đã Tử Vong!

Chương 185. Đế Thích Thiên xuất sư chưa kịp đánh đã tử vong! Chương 185. Đế Thích Thiên xuất sư chưa kịp đánh đã tử vong!

Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Lúc này có rất nhiều người cũng nghĩ được điểm mấu chốt, không kiềm được lắc đầu cười khổ.

Tâm tư của Thời Không lâu chủ thật khiến người ta khó mà đo lường được!

Rõ ràng là hắn ta muốn giúp người, nhưng sẽ không giúp ngươi mà không có điều kiện gì, nhất định sẽ khiến ngươi phải khó chịu tới hộc máu mới có thể giúp ngươi.

Hắn giúp ngươi, nhưng cũng không để cho ngươi được thoải mái!

Cũng giống như Thời Không Lâu lúc này vậy, mọi người cũng phải bỏ ra cái giá rất đắt mới có thể hưởng dụng sự tiện lợi của Thời Không Lâu. Việc này khiến mọi người không cách nào an nhàn, không cách nào buông lỏng, phải không ngừng biến cường hoặc biến phú mới có thể duy trì cuộc sống như vậy.

"Đây mới là sự thông minh của Thời Không lâu chủ! Sống ở ưu hoạn, chết tại an vui!" Trương Tam Phong thán phục.

Mục đích đến tìm Thời Không lâu chủ cũng đã đạt được, Thủy Hoàng cảm thấy có thể rời đi, hắn ta chắp tay với các vị tu luyện giả ở đó: "Đại điển khánh thành Tần thành của quả nhân sẽ được cử hành vào một tháng sau, đến lúc đó, quả nhân sẽ ở Tần thành hoan nghênh các vị thiên kiêu hào kiệt đến!"

Lưu Phong cũng nói: "Hoan nghênh các vị tu luyện giả tới thành thị của ta định cư, càng hoan nghênh các lão bách tính từ các thành thị lớn đến Kỳ Tích Chi Thành của ta, nói không chừng sẽ nhất dược nhi khởi, trở thành tu luyện giả chân chính."

Sau đó, rốt cuộc mọi người cũng tản đi.

Lâm Bắc Phàm kiểm tra thu hoạch từ đấu giá hội lần này, tổng cộng chừng 140 ức linh tệ.

Hắn có được tám món dị bảo, theo thứ tự là Ngộ Đạo Trà, Huyền Hoàng Bất Diệt Hỏa, Long Nha Mễ, Hồi Xuân Cam Lộ, Tiên Thiên Tức Nhưỡng Thổ, Cửu Kiếp Kiếm Thảo, Khốn Thiên Đằng, Tịnh Thế Thanh Liên.

Tất nhiên còn thêm một con gấu trúc tham ăn giỏi ngủ lại rất may mắn.

Nói tóm lại là khá vô cùng!

A, đúng rồi, còn có một thu hoạch khổng lồ!

Lâm Bắc Phàm nhìn Bạch Thanh Thanh điềm đạm đáng yêu: "Thanh Thanh, đêm nay nàng nuốt viên đan dược này, hẳn có thể đột phá trở thành tôn giả. Lần này, cuối cùng nàng cũng không thể cự tuyệt ta nữa!"

Mặc dù hai người là người yêu, thế nhưng cho tới bây giờ, cả hai vẫn trong sạch.

Bạch Thanh Thanh nói công pháp nàng đang tu luyện vô cùng kiêng kỵ chuyện nam nữ, trừ phi nàng đột phá thành một tôn giả, nếu không tốt nhất không nên phá giới.

Lâm Bắc Phàm biết đó chỉ là mượn cớ, ngươi dựa vào gì để biến cường, ta còn không biết sao?

Thật ra thì Bạch Thanh Thanh chỉ đang xấu hổ thôi, nên mới theo thói quen trốn tránh chuyện này.

Lâm Vi Vi quái thanh quái khí nói: "Đúng vậy, thì ra các ngươi còn có ước định như vậy đây. Vậy ta không quấy rầy các ngươi nữa, ta trở về tế luyện Phàm Vi Chi Luyến!"

Phàm Vi Chi Luyến, đó chính là tên thanh kiếm mà Lâm Bắc Phàm tặng cho nàng.

Sau khi Lâm Vi Vi đi, Bạch Thanh Thanh chống eo thở phì phò nói: "Sao lúc nào trong đầu nam nhân các ngươi cũng nghĩ đến chuyện đó vậy?"

"Ta không nghĩ đến chuyện đó, ta chỉ muốn nàng!" Lâm Bắc Phàm thâm tình thành thực nói: "Ta chỉ muốn để nàng hòa vào thân thể ta, vậy chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa!"

Mặt Bạch Thanh Thanh lập tức đỏ lên, nàng đã bao giờ nghe được lời tỏ tình vừa buồn nôn lại vừa sắc tình như vậy?

Vì thế nàng thẹn quá hóa giận chạy mất: "Cái tên đăng đồ tử này, ta không để ý tới chàng nữa!"

Tất nhiên, nữ nhân ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể vô cùng thành thực.

Tối cùng ngày, Bạch Thanh Thanh ăn đan dược đột phá, trở thành một vị tôn giả. Dưới sự ỡm ờ nhưng thật ra là cực độ không biết xấu hổ của Lâm Bắc Phàm, cuối cùng Bạch Thanh Thanh cũng trở thành nữ nhân của hắn.

Vào chiều tối hôm đó, còn xảy ra một chuyện nữa, Kim Bất Hoán bị một người theo đuôi.

"Theo dõi ta lâu như vậy, ra đây đi!" Giọng nói lười biếng của Kim Bất Hoán vang lên.

"Ha ha, vì sao ngươi phát hiện ra ta?" Một kẻ đeo mặt nạ băng giọng khó nghe xuất hiện, người nọ chính là Đế Thích Thiên.

Lần đấu giá hội này khiến hắn ta khó chịu vô cùng, vô luận là Thủy Hoàng hay Kim Bất Hoán cũng đều mang đến thể nghiệm khó chịu cho hắn ta, dựa theo tính cách của hắn ta, khó chịu đương nhiên phải giết người. Nhưng Thủy Hoàng mới nghe tên đã thấy không đơn giản, hắn ta không chắc chắn hoàn toàn, vì thế hắn ta quyết định đi trừng trị tên heo mập trước mặt trước, đồng thời còn có thể chặn lấy bảo bối trên người hắn ta.

Vì đề phòng bị bọn kia phát hiện, cũng đề phòng người khác phát hiện, hắn ta sử dụng rất nhiều phương pháp tiềm hành, tự tin dù là tôn giả, không cách trăm thước đừng hòng phát hiện ra hắn ta.

Nhưng tên đầu heo hắn ta xem thường trước mắt lại phát hiện ra dễ như trở bàn tay.

Trong mắt hắn ta nhiều thêm một chút khiếp sợ và thận trọng.

Lúc này Kim Bất Hoán cũng vô cùng khiếp sợ: "Ta ×! Ta cứ hô lên đại thôi, không ngờ thật sự có người?"

Đế Thích Thiên: "..."

Đế Thích Thiên đè nén hỏa khí trong cơ thể: "Ban nãy là ngươi gạt ta?"

Kim Bất Hoán nghiêm túc giải thích: "Không thể nói là gạt, chẳng qua vào lúc dạ hắc phong cao thế này, ta tức cảnh sinh tình, không kìm được mà hỏi ra, lại không ngờ ngươi lại ngu xuẩn tới mức nhảy ra thật! Trong đầu ngươi có hố sao!"

"Khốn kiếp!" Đế Thích Thiên nổi điên, một chưởng đánh ra.

Kim Bất Hoán thận trọng, kình khí toàn thân ngưng kết thành một khối, sau đó trong nháy mắt đánh ra trăm quyền, rốt cuộc cũng có thể hóa giải chưởng lực.

Hắn ta cũng vì vậy mà mệt mỏi thở hồng hộc: "Con mẹ nó, lâu rồi không vận động, vừa khẽ động đã mệt chết ta, sau này tuyệt không thích thể hiện nữa! Người quái dị, ngươi muốn giết ta cho hả giận hay muốn mưu đồ cướp đoạt tài bảo trên người ta?"

Đế Thích Thiên cười lạnh một tiếng: "Có gì khác nhau sao?"

Kim Bất Hoán nghiêm túc gật đầu: "Có!"

Đế Thích Thiên dấy lên hứng thú: "Khác nhau chỗ nào?"

Kim Bất Hoán nghiêm túc giải thích: "Nếu như ngươi chỉ muốn đoạt tài bảo trên người ta, mà không muốn giết ta, vậy cùng lắm ta chỉ đánh ngươi thành tàn phế, bảo đảm lưu lại cho ngươi một mạng. Nếu như ngươi muốn giết ta, vậy ta cũng đưa ngươi về Tây Thiên!"

"Ngươi có bản lĩnh đó?" Đế Thích Thiên ha ha cười to: "Ban nãy ta chỉ mới tiện tay đánh ra một chưởng đã khiến ngươi tiêu hao hết lực lượng toàn thân, sao ngươi có thể đỡ được chưởng thứ hai của ta?"

"Không thử một lần làm sao biết được?"

Đế Thích Thiên híp mắt: "Ta biết ngươi đang cố ý kéo dài thời gian, để những kẻ khác tới cứu ngươi! Chỉ có điều, ta phải nói cho ngươi biết, đó là chuyện không có khả năng, vì không gian xung quanh đều đã bị ta phong bế, trừ phi ngươi có thực lực ngang ta, nếu không chờ chết đi!"

Kim Bất Hoán lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Thật sao? Vậy thì quá tốt, ta sợ người khác quấy rầy nhã hứng của ta! Ta còn chưa nổ thử tôn giả, hiện tại nhất định phải thử một lần!"

Trên tay hắn ta lập tức nhiều thêm một chồng siêu linh phù, không chút khách khí quăng ra ngoài.

"Đây là thứ gì?" Nhìn những linh phù sáng lấp lánh trước mặt, trong lòng Đế Thích Thiên dâng lên dự cảm xấu.

"Đế Thiên Cuồng Lôi!" Hắn ta nhanh chóng đánh ra một chưởng.

"Không ích gì đâu, một khi linh phù của Lâm huynh đệ khởi động, tuyệt không cách nào phá vỡ, ngươi cứ chờ bị nổ thành tổ ong vò vẽ đi!" Kim Bất Hoán cười híp mắt, trên tay lại thêm một chồng linh phù, lại ném ra ngoài.

"Đùng đùng đùng đùng đùng..."

"Đùng đùng đùng đùng đùng..."

"Đùng đùng đùng đùng đùng..."

Còn chưa được ba đợt công kích điên cuồng, Đế Thích Thiên đã bị nổ đến mặt mũi hư hao hoàn toàn, máu tươi giàn giụa, chỉ còn lại nhân hình.

Hắn ta xuất ra chiêu cuối cùng mà bản thân vốn nghĩ cả đời cũng không dùng đến, Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp để chạy.

"Tên mập chết bầm, ta sẽ còn trở lại, ngươi chờ đó cho ta!"

Hai tay Kim Bất Hoán nắm đầy linh phù đuổi theo, ha ha la lớn: "Ngươi đừng đi, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp!"

Kết quả Đế Thích Thiên chạy nhanh hơn.

Bình Luận (0)
Comment