Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 186 - Chương 186. Đám Fan Cuồng Của Diệp Khuynh Thành!

Chương 186. Đám fan cuồng của Diệp Khuynh Thành! Chương 186. Đám fan cuồng của Diệp Khuynh Thành!

Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Ngày thứ hai, Lâm Bắc Phàm rất muộn mới tỉnh dậy.

Nhưng thật ra là bị Bạch Thanh Thanh đuổi ra, nếu không Lâm Bắc Phàm có thể kiên trì thêm mấy ngày.

Đi trên đường cái khô mát, Lâm Bắc Phàm thần thanh khí sảng.

Nhưng luôn cảm giác quên cái gì đó, mặc kệ, hiện tại mình vui vẻ là tốt rồi.

Bất tri bất giác đi tới đầu đường, phát hiện đầu đường vô cùng náo nhiệt, hóa ra là do đấu giá hội lần đầu tiên của Thời Không Lâu hôm qua tạo ra ảnh hưởng, mọi người ở đây đều đang hứng thú bừng bừng thảo luận chuyện đấu giá hội ngày hôm qua.

Vũ cơ tuyệt mỹ Diệp Khuynh Thành!

Thủy Hoàng giáng lâm Thời Không Lâu!

Kim Bất Hoán hào phóng ném trăm ức!

Gấu trúc ăn trộm Trường Sinh Quả!

Kỳ Tích Chi Thành, Tần thành sắp hoàn thành!

Mỗi một chuyện đều tạo ra sóng trào thảo luận, dường như không nói một chút sẽ cảm thấy bản thân bị lạc hậu.

Chẳng qua ở Giang Nam, mọi người quan tâm nhất là vũ cơ tuyệt mỹ Diệp Khuynh Thành.

Quả thật Diệp Khuynh Thành quá đẹp, màn ca múa như nữ thần của nàng đêm qua đã bắt được trái tim của vô số nam nhân. Đi trên đường, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy rất nhiều nam nhân đang cầm tấm áp phích của Diệp Khuynh Thành thao thao bất tuyệt.

Nói Diệp Khuynh Thành đẹp bao nhiêu, nàng là tiên nữ trên trời hạ phàm, nàng là viễn cổ lạc thần lần nữa chuyển thế...

Lâm Bắc Phàm còn phát hiện có tấm áp phích nhăn nhúm, còn có một chút vết tích màu trắng, nghi là đã bị một ít nam nhân dùng qua.

Nghĩ đến khả năng này, Lâm Bắc Phàm lại run lập cập, không rét mà run.

Lúc này chính là thời gian Thiên Hoàng ca kịch viện mở cửa lần nữa, Lâm Bắc Phàm theo thói quen đi tới rạp hát nghe Lý Tử Thanh ca hát, nhưng phát hiện cửa vào Thiên Hoàng ca kịch viện tụ tập đầy người.

"Diệp Khuynh Thành, ta yêu ngươi! Ta sẽ vĩnh viễn ủng hộ ngươi!"

"Diệp Khuynh Thành, làm bạn gái ta đi, cho ta sinh con đi, ta sẽ cho ngươi hạnh phúc!"

"Diệp Khuynh Thành, nữ thần của ta!"

"Diệp Khuynh Thành, đời này kiếp này ta đều sẽ bảo vệ ngươi!"

...

Mọi người vô cùng điên cuồng, trong đám người điên cuồng còn bao gồm một ít nữ tử.

Còn có rất nhiều người vung tiền như rác, mua giỏ hoa đưa cho Diệp Khuynh Thành, hy vọng như vậy có thể được nữ thần xem trọng.

Tràng diện này để Lâm Bắc Phàm nhớ lại đám fans não tàn theo đuổi thần tượng kiếp trước.

Nhưng ở kiếp trước, còn có rất nhiều minh tinh cùng chia sẻ đám fan não tàn, nhưng đời này, minh tinh chân chính chỉ có một, đó chính là vũ cơ tuyệt mỹ Diệp Khuynh Thành!

Coi như là ca cơ Lý Tử Thanh, so với hắn ta cũng ảm đạm thất sắc!

Còn có một số thiên kiêu cũng vì nàng mà điên cuồng.

Tỷ như nhất đại bức vương Kim Thiểm Thiểm cũng trở lại, hai chân vững vàng đứng trên nóc nhà đối diện Thiên Hoàng ca kịch viện, vẫn mặc bộ đồ sáng mù mắt người, vẫn là bài BGM nghe tới mọc kén, ngọc thụ lâm phong nhìn nắng chiều xa xa, ánh mắt u buồn, chỉ lưu lại một cái bóng lưng mênh mông mà cô độc.

Lâm Bắc Phàm nhìn ba phút, hắn ta đứng đủ ba phút, tư thế giữ vững không thay đổi.

Gió mát thổi lên áo choàng của Kim Thiểm Thiểm, còn có tóc gãy và vụn gàu, ánh mặt trời chiếu rọi sườn mặt u buồn của hắn ta, nhìn lại có mấy phần phong thái anh hùng bi tráng.

Một ít nữ nhân xem quá nhiều phim ngôn tình nhìn thấy, nói không chừng mẫu tính sẽ đại phát.

Lâm Bắc Phàm gật đầu, trình độ trang bức của người này lại tăng cao, chẳng qua "kê nương" như Diệp Khuynh Thành sẽ không ăn một bộ này.

Còn có một chiếc cameras giỏi chụp lén, lại muốn lén lén lút lút lẻn vào Thiên Hoàng ca kịch viện, sau đó bị một ngọn phi đao bắn xuống, người xuất thủ chính là Lý Mạn Thanh, nhi tử của Lý Tầm Hoan.

Lúc này quần áo trên người Lý Mạn Thanh trắng như tuyết, đầu mì tôm, lại có bảy tám phần phong thái của phụ thân hắn ta. Phi đao trên tay đổi thành một đóa hồng, trên đóa hồng có một phong thư nhỏ, bị hắn ta bắn vào bên trong Thiên Hoàng ca kịch viện.

Không phải người này một mực mê luyến Bách Hoa tiên tử Từ Yên Nhiên sao?

Không nghĩ tới nhanh như vậy đã di tình biệt luyến!

Còn có một người sở hữu Hệ thống Trộm Mộ tên là Ngô Tà, không đi trộm mộ lại ở chỗ này đào địa đạo, muốn đào địa đạo nối thẳng Thiên Hoàng ca kịch viện, thật sự là quá cực khổ.

Lâm Bắc Phàm cảm thấy bi ai thay bọn họ.

Nếu để bọn họ biết người mà bọn họ yêu mến, điên cuồng theo đuổi là một kẻ mang "súng" giống bọn họ, sẽ tuyệt vọng tới mức nào?

Cho dù không ngại giới tính, cuối cùng khi nằm trên giường, rốt cuộc ai là công, ai là thụ?

Lâm Bắc Phàm rùng mình, không thể suy nghĩ tiếp, còn nghĩ nữa sợ rằng sẽ ghê tởm tới ăn không ngon.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm thấy một người rất ngoài ý muốn, đứng ở một nơi cũng rất ngoài ý muốn, đang giơ cao biểu ngữ, trên biểu ngữ viết tám chữ lớn lấp lánh "Khuynh Thành tuyệt sắc, yêu ngươi bất hối".

Lâm Bắc Phàm khiếp sợ nói: "Diệp huynh đệ, chẳng lẽ ngươi cũng..."

Diệp Phàm cười khổ: "Lâm huynh, không phải như ngươi nghĩ đâu..."

Trên mặt Lâm Bắc Phàm mang nụ cười mập mờ: "Diệp huynh đệ không cần giải thích, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, ta hiểu!"

Diệp Phàm: "..."

Căn bản là ngươi cái gì cũng không hiểu, ngươi đang đoán bậy đoán bạ!

Lâm Bắc Phàm kinh hãi: "Diệp huynh, chuyện như vậy ngươi còn mang cả Tiểu Niếp Niếp tới?"

Sắc mặt Diệp Phàm đen lại: "Lâm huynh, ngươi hiểu lầm, ta..."

Lâm Bắc Phàm khoát tay, nghiêm túc nói: "Diệp huynh, ta hiểu rõ điểm khó xử của ngươi, quả thật Tiểu Niếp Niếp cần một người tỷ tỷ chăm sóc."

Diệp Phàm: "..."

Lâm Bắc Phàm ngồi xổm người xuống ôm Tiểu Niếp Niếp lên, nói: "Tiểu Niếp Niếp, ca ca ngươi có chuyện quan trọng cần làm, chúng ta không nên quấy rầy hắn, lão sư dẫn ngươi đi chơi có được không?"

Tiểu Niếp Niếp chớp chớp mắt to, tò mò hỏi: "Lão sư, chuyện gì quan trọng vậy?"

Lâm Bắc Phàm biểu tình nghiêm túc: "Chung thân đại sự!"

Tiểu Niếp Niếp giống như cũng hiểu, lập tức nghiêng đầu hướng về phía Diệp Phàm vẫy tay: "Ca ca, ta cùng lão sư có chuyện đi trước, gặp lại!"

Diệp Phàm: "..."

Diệp Phàm cảm thấy rất hối hận vì đã giao Tiểu Niếp Niếp cho Lâm Bắc Phàm dạy bảo.

Tiểu Niếp Niếp đã từng đơn thuần đáng yêu biết bao, hiện tại đã có chút thực tế, ngay cả chuyện như vậy cũng biết!

Lúc này, một người áo quần bảnh bao... khụ khụ, áo mũ chỉnh tề chạy tới, là người sở hữu Hệ thống Văn Hòa Sở Vân Phi, hắn ta nhận lấy biểu ngữ trong tay Diệp Phàm, luôn miệng nói cảm ơn: "Cảm ơn Diệp ca, phiền ngươi đứng lâu như vậy giúp ta!"

Diệp Phàm duỗi tay với Lâm Bắc Phàm, chỉ chỉ Sở Vân Phi, ý không cần nói cũng biết.

Lâm Bắc Phàm và Tiểu Niếp Niếp thất vọng thở dài.

Diệp Phàm: "..."

Nếu đã hiểu lầm Diệp Phàm, Lâm Bắc Phàm cũng không định đi.

Nhìn Sở Vân Phi mặt đầy si mê bên cạnh, rõ ràng không nhìn thấy Diệp Khuynh Thành, Sở Vân Phi vẫn có thể si mê như thế, Lâm Bắc Phàm buồn cười hỏi: "Sở huynh đệ, chẳng lẽ ngươi cũng thích Diệp Khuynh Thành?"

"Ngươi nói 'cũng' ? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn theo đuổi Diệp Khuynh Thành?" Sở Vân Phi khẩn trương, toàn thân căng thẳng, như lâm đại địch.

Bình Luận (0)
Comment