Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Lâm Bắc Phàm nhìn ba kiện bảo bối trước bàn, Xích Tiêu Kiếm, Hỏa Đức Chân Kinh và nội đan bạch xà.
Ba kiện đồ vật này nhìn không tệ, đối với người bình thường đúng là bảo bối, nhưng với hắn, nó lại không có tác dụng gì, cho nên hắn đang suy nghĩ xem mình nên xử lý ba món đồ này như thế nào mới có thể phát huy hết tác dụng của nó.
Nhìn Hỏa thuộc tính nóng bỏng, trong lòng Lâm Bắc Phàm xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, phát hiện vô cùng phù hợp.
"Xích Tiêu Kiếm có thể hòa tan, luyện thành một cây trường thương!"
"Hỏa Đức Chân Kinh không cần đổi!"
"Nội đan bạch xà còn phải loại bỏ tạp huyết bên trong, chỉ để lại Chân Long chi huyết!"
Lâm Bắc Phàm thầm nhấn like cho chủ ý của mình.
Sau đó hắn lập tức dùng nguyên khí hòa tan thanh kiếm thành một đống sắt lớn, nội đan bạch xà bị hắn ném vào trong hắc bình tiến hành tinh luyện.
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm đi ra khỏi phòng, phát hiện vừa lúc Diệp Phàm trở về, hồng quang đầy mặt, lập tức chắp tay ân cần thăm hỏi: "Diệp huynh, chúc mừng! Nghe nói ngươi bá khí uy vũ, thế mà trấn áp mấy vị Tôn giả, đồng thời lại thu hoạch được một cái quan tài lớn!"
"Ha ha, đây đều là vận khí!" Diệp Hắc khiêm tốn nói.
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm: "Tại hạ một vấn đề muốn hỏi, vì sao mỗi lần ngươi đều thích cướp quan tài? Chẳng lẽ ngươi với quan tài yêu thích không thôi?"
Diệp Phàm: "..."
Sợ Lâm Bắc Phàm hiểu lầm, Diệp Phàm lập tức uốn nắn: "Không phải yêu thích không thôi, mà ta phát hiện trong lăng mộ, chỉ có vật liệu tạo nên cái quan tài này là trân quý nhất, cũng có giá trị nhất. Ta định hòa tan hai cái quan tài này để tạo thành một cái đỉnh, coi như vũ khí của mình."
"Thế nhưng ta cảm thấy, quan tài mới là vũ khí thích hợp với ngươi nhất, ngươi xem vừa rồi ngươi đập người có phải rất sảng khoái?"
Diệp Phàm: "..."
Hàn huyên vài câu, Diệp Phàm tạm biệt.
Lâm Bắc Phàm chuẩn xác không lầm tìm được Chu Nhiên vừa trở về không bao lâu, khai môn kiến sơn nói: "Ta muốn tìm ngươi luyện giúp ta một thanh trường thương, một thanh trường thương chuyên dành cho nữ tử sử dụng."
"Luyện khí sao, cái này dễ nói, chỉ cần ngươi trả cái giá đủ lớn là được!" Chu Nhiên đắc ý, ngươi cũng có lúc có chuyện cần nhờ đến ta.
Sư phụ của ta đã khôi phục, lần này để ta xem ngươi còn có thể lấy gì áp chế ta?
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: "Vậy ngươi có muốn hắn ta một lần nữa có được thân thể, sống như người bình thường không?"
Chu Nhiên: "..."
Cuối cùng, Chu Nhiên lệ rơi đầy mặt tiếp nhận ủy thác của Lâm Bắc Phàm.
Lão gia gia trong giới chỉ bay ra, đưa tay an ủi, đau lòng nói: "Đồ nhi ngoan của ta, ủy khuất ngươi!"
Chu Nhiên lắc đầu, khổ sở trong lòng ai có thể hiểu?
Lúc này, Tiêu Viêm đang dẫn theo Trần Bắc Huyền, bằng hữu mình mới quen, cùng là thiên kiêu đến từ một thế giới khác, du lãm trong Thời Không Lâu, giới thiệu như mình là chủ nhân nơi này.
Cuối cùng, Tiêu Viêm cười hỏi: "Trần huynh, ngươi cảm thấy nơi này thế nào? Có phải rất thần kỳ không?"
"Đúng là thần kỳ, lợi dụng Thời Không Lâu nối liền tất cả các thành thị nhân loại vốn cách mấy ngàn vạn cây số, thậm chí là hơn trăm triệu cây số lại một chỗ, cùng giúp đỡ nhau, cùng đối kháng yêu thú, đúng là tiên phong vĩ đại! Còn có các công năng thần kì của Thời Không Lâu đều khiến ta được ích lợi không nhỏ. Uy năng và thực lực vô thượng của Thòi Không lâu chủ khiến ta thán phục!" Trần Bắc Huyền thở dài.
Cho dù thời kiếp trước khi hắn ta còn là Bắc Huyền Tiên Tôn, cũng chỉ mạnh hơn Thời Không lâu chủ một bậc.
Ở kiếp trước, hắn ta là đệ tử chân truyền của Chân Vũ tiên tông Thương Thanh tiên nhân, kiếp trước hắn ta chừng ba mươi đã được Thanh Thương tiên nhân đi du lịch vũ trụ mang đi khỏi Địa Cầu, từ đây đạp vào con đường tu tiên, vừa đi đã năm trăm năm.
Hắn thiên phú kinh người, năm trăm năm đã tu thành Độ Kiếp kỳ, được xưng là tuyệt thế kì tài có hi vọng độ kiếp thành công, siêu thoát vũ trụ này phi thăng tiên giới nhất tu tiên giới trong ngàn vạn năm nay.
Hắn càng đã tung hoành vũ trụ năm trăm năm, giao thủ với tinh không vạn tộc, vạn chiến bất bại, được tu tiên giới cùng tôn là Bắc Huyền Tiên Tôn.
Đáng tiếc cuối cùng hắn vẫn lạc trong thiên kiếp, nhưng lại như kỳ tích trùng sinh đến thời niên thiếu, dựng cơ sở vững chắc, lại đi đường tu tiên.
Trong quá trình tu tiên, hắn đền bù đủ loại tiếc nuối trong quá khứ, đồng thời một đường quét ngang vô địch, thành lập uy danh vô thượng của mình.
Cuối cùng lúc đến Nam Thiên Kính, đột nhiên hắn lại tới thế giới này.
Lấy kiến thức của Bắc Huyền Tiên Tôn, nơi này đã không phải tinh không vũ trụ lúc đầu.
Cuối cùng hắn ở lại nơi hoang giao dã ngoại mấy tháng, một mực lấy yêu thú làm bạn, vượt hơn ngàn vạn cây số vẫn không thấy một bóng người.
Vốn cho rằng đây là thế giới không người, không ngờ trong tuyệt cảnh hắn tìm thấy đường đi, rốt cục cũng phát hiện hai người sống, trong lòng mừng rỡ vô cùng, thế là hắn đưa ra yêu cầu sẽ trợ giúp hai người, chỉ hi vọng bọn hắn có thể đưa mình tới thế giới nhân loại.
Lại không nghĩ tới hắn ta thấy được thời đại tu luyện giả phồn thịnh!
Thiên kiêu nhiều như chó, cao thủ đi đầy đất, tùy tiện đụng phải hai người đều có tư chất không kém bao nhiêu so với hắn.
Hắn là thiên tài tu luyện kiệt xuất nhất ngàn vạn năm nay của tu tiên giới, tu luyện 500 năm đã trở thành Bắc Huyền Tiên Tôn tung hoành vũ trụ!
Thế nhưng căn cứ Tiêu Viêm vừa giới thiệu, hắn phát hiện đã có mấy người thiên phú không hề kém cạnh so với hắn ta.
Tỉ như người hắn ta đã xuất thủ giúp đỡ trước đó - Diệp Phàm!
Còn có Dạ Ma, Thần Ẩn Giả xếp đầu trên Thiên Kiêu Bảng!
Nguyệt Quang Nữ Thần Lâm Vi Vi!
Bách Hoa tiên tử Từ Yên Nhiên!
Lãnh Diễm Mỹ Trù Bạch Thanh Thanh!
Vô Địch Thần Hào Kim Bất Hoán!
Tốc độ tu luyện của những người này vốn không nói lý.
Còn có những người kém hơn một chút lại càng nhiều hơn, hắn ta đã chẳng muốn đếm.
Trần Bắc Huyền lại lần nữa thở dài: "Thế giới này quá thần kỳ, không chỉ có thể dựng dục ra nhiều thiên kiêu như vậy, hơn nữa còn có thể kéo thiên kiêu ở các thế giới khác qua, chỉ sợ đây không phải tinh cầu bình thường."
"Đúng vậy, thế giới này vô cùng thần kỳ, dù nơi đây có phát sinh chuyện gì ta cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc!" Tiêu Viêm cũng cảm thán.
Hắn ta vừa đi vào thế giới này đã bị hai người liên tục xem thấu nội tình, hiện tại chỉ nghĩ một chút đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, bọn hắn nhìn thấy một con vật trắng đen xen kẽ ngốc ngốc nghếch nghếch bò tới.
Nhìn thấy có hai người ngăn đường mình, thế mà nó lại lấy một thẻ bài từ trong không gian thủ trạc ra, giơ lên.
Trên tấm bảng chỉ viết ba chữ: Xin nhường đường!
Tiêu Viêm: "..."
Trần Bắc Huyền: "..."
Hai người nghệt ra nhường đường.
Gấu trúc lại giơ thêm một thẻ bài khác: Tạ ơn!
Kết quả vừa bò được hai bước, nó lại lượn trở về, lần nữa móc ra một thẻ bài khác: Ta đói bụng, các ngươi có đồ ăn không?
Tiêu Viêm: "..."
Trần Bắc Huyền: "..."
Lúc này, một con tiểu tinh linh tương đối lớn, khí thế hung hãn đuổi theo: "Gấu trúc đáng chết, lại ăn vụng linh quả của ta!"
Gấu trúc bị dọa đến bộ lông dựng đứng, bốn chân ngắn nhỏ chạy như bay.
Tiểu tinh linh ở phía sau kêu lên: "Không được chạy! Hôm nay ta nhất định phải lột da của ngươi ra!"
Hai vật đáng yêu cứ thế biến mất.
Trên mặt Tiêu Viêm túa đầy mồ hôi, xấu hổ cười một tiếng: "Phát sinh chuyện gì ta cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái! Ta còn biết có hai người, chỉ vừa nhìn đã xem thấu lai lịch người khác!"
Trần Bắc Huyền cười ha ha: "Thật sao?"
Lúc này, Lâm Bắc Phàm xuất hiện: "Tiêu Viêm, hẳn vị bằng hữu này của ngươi đến từ thế giới khác nhỉ, nhìn thân thể tràn đầy bức khí vô hình, có muốn tới Giang Nam học viện làm lão sư không?"
Tiêu Viêm: "..."
Trần Bắc Huyền: "..."