Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 198 - Chương 198. Ngươi Đoạt Giang Sơn Của Ta, Ta Liền Đào Mộ Phần Của Ngươi!

Chương 198. Ngươi đoạt giang sơn của ta, ta liền đào mộ phần của ngươi! Chương 198. Ngươi đoạt giang sơn của ta, ta liền đào mộ phần của ngươi!

Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

"Là Hán Cao Tổ! Hán Cao Tổ tỉnh lại!"

"Lại một vị Hoàng đế đến rồi!"

"Hán Cao Tổ thật mạnh, khí thế kinh người!"

...

Bị Hán Cao Tổ Lưu Bang nhìn lướt qua, tất cả mọi người cảm giác ánh mắt có chút nhói nhói, loại uy nghiêm đến từ đế vương kia phảng phất đến từ trời, có thể trấn áp hết thảy ngưu quỷ xà thần, có thể để cho hết thảy kẻ ác phải đền tội.

Nhưng là, vẫn là có người không sợ hắn ta.

Lúc này, Thủy Hoàng đẩy đám người ra, từng bước một uy nghiêm đi tới, mắt hổ trợn lên: "Lưu Bang, ngươi có nhớ quả nhân là ai?"

"Ngươi là..." Hán Cao Tổ cảm thấy người trước mắt có chút quen thuộc, cau mày nghĩ nghĩ, đột nhiên song đồng co rụt lại: "Ngươi là Thủy Hoàng Đế? Đệ nhất hoàng đế thống nhất lục quốc, khai thiên tích địa?"

Thủy Hoàng ngạo nghễ nói: "Coi như tiểu tử ngươi có chút nhãn lực độc đáo!"

Hán Cao Tổ kinh ngạc nói: "Lúc trước, trẫm vẫn đang hoài nghi, Thủy Hoàng uy chấn tứ hải, hùng bá thiên hạ sao lại đột nhiên băng hà rồi? Bây giờ xem ra, ngươi và trẫm đều lấy chết làm sống, đợi đến khi linh khí khôi phục!"

"Tên du thủ du thực ngươi cũng có thể sống đến bây giờ, dựa vào cái gì quả nhân không thể?" Thủy Hoàng cười nhạo: "Lúc quả nhân tại vị, ngươi vẫn chỉ là một đình trưởng nho nhỏ. Hiện tại quả nhân tới, còn không mau quỳ lạy tiếp nhận ân sủng của ta?"

"Hoàng đế?" Hán Cao Tổ cười lạnh: "Đó là chuyện đã qua! Hiện tại ai còn coi ngươi là Hoàng đế? Giang sơn của ngươi là trẫm đẩy ngã, cho dù ngươi sống lại, trẫm vẫn có thể đẩy ngã một lần nữa!"

Thủy Hoàng nghe được, ánh mắt giật giật liên hồi, chỉ muốn rút kiếm chặt tên vương bát đản này.

Hán Cao Tổ đảo mắt, nhìn thấy rất nhiều người trên tay cầm tài bảo hắn ta chuẩn bị đông sơn tái khởi, toàn bộ mộ huyệt đã bị dời tới không còn bao nhiêu. Nhất là trong số này, vậy mà Tần tượng binh mã lại giành được nhiều nhất, trong nháy mắt sắc mặt hắn ta trầm xuống.

Thủy Hoàng cười đắc ý: "Tên du thủ du thực ngươi không ngờ tới, mộ huyệt của ngươi lại bị người đào lên? Đây chính là hậu quả khi ngươi đoạt giang sơn của quả nhân!"

"Nói như vậy, là ngươi dẫn người đến đào mộ của ta?" Hán Cao Tổ trầm giọng nói.

Thủy Hoàng Đế cũng không phủ nhận, cười ha hả: "Ngươi đoạt giang sơn của ta, ta đào mộ phần của ngươi cũng không tính là quá phận, đúng không?"

Khóe mắt Hán Cao Tổ muốn nhảy lên.

Nhưng không hổ là Hoàng đế quật khởi từ rể cỏ, rất nhanh Hán Cao Tổ đã có thể kìm nén phẫn nộ trong lòng, tâm bình khí hòa, giọng nói vững vàng, tràn đầy tự tin duy ngã độc tôn: "Không ngại, trẫm lại đoạt lại là được!"

Sau đó hắn ta bá khí vung tay lên: "Tiêu Hà, Phàn Khoái"

"Có thần!" Một người nhã nhặn còn có một người cao lớn bước ra từ trong Hán gia binh tượng.

"Giết bọn đạo tặc này, đoạt lại tài bảo cho trẫm!"

"Rõ!" Hai người quay đầu, lập tức suất lĩnh binh mã đi thẳng về phía các tu luyện giả.

"Quả nhân lại giao chiến với ngươi một lần!" Thủy Hoàng rút phối kiếm của mình ra: "Vương Tiễn, Mông Điềm, giết cho quả nhân!"

Còn có những tu luyện giả khác, đương nhiên bọn họ cũng sẽ không ngồi yên mặc người tàn sát, nhao nhao xuất thủ.

Số lượng binh mã của Hán Cao Tổ có hạn, thực lực cũng không mạnh, đương nhiên không phải đối thủ những tu luyện giả ở đây. Mới một hiệp đã bị chia năm xẻ bảy, ngay cả phụ tá đắc lực Tiêu Hà và Phàn Khoái cũng mới hai kích đã bị đánh thổ huyết, tình thế vô cùng bất lợi.

Thủy Hoàng cười nhạo: "Xem ra ngươi làm hoàng đế chẳng ra sao cả, binh mã chỉ có trình độ này, quả nhân cọ rửa hai lần đã dọn sạch!"

Hán Cao Tổ lửa giận ngút trời: "Lấy Xích Tiêu của quả nhân ra đây!"

Kết quả, một binh tượng bò tới trong quan tài tìm kiếm, cũng không phát hiện thanh kiếm nào, thế là trung thực báo cáo.

"Làm sao lại không có? Rõ ràng trẫm đã đặt nó trong quan tài."

Hán Cao Tổ đẩy tên binh tượng kia ra, nhìn bên trong quan tài, phát hiện bên trong rỗng tuếch, không chỉ có Xích Tiêu Kiếm biến mất, ngay cả công pháp hắn ta tu luyện Hỏa Đức Chân Kinh, nội đan bạch xà hắn ta chuẩn bị để khôi phục thực lực cũng không có.

Hán Cao Tổ càng nổi giận hơn: "Ai trộm bảo vật của trẫm? Tiểu tặc đáng chết!"

Đúng lúc này, hắn ta trông thấy một thanh niên đang ghé vào bên kia quan tài, cười ha hả với hắn ta: "Quan tài này ta muốn. Đại ân của Hán Cao Tổ không lời nào cảm tạ hết được!"

Sau đó hắn ta vừa dùng lực, đã đánh bay Hán Cao Tổ ra ngoài.

"Diệp Phàm, làm tốt lắm, quả nhân ủng hộ ngươi!" Thủy Hoàng Đế thấy vậy, cảnh đẹp ý vui, ban đầu hắn ta cũng cảm thấy việc Diệp Phàm trộm quan tài của hắn ta là rất đáng ghét, nhưng hiện tại lại thuận mắt vô cùng!

"Khinh người quá đáng!" Hán Cao Tổ tức giận đến toàn thân run rẩy, chỉ muốn giết người.

Nhưng nhìn binh mã của mình binh bại như núi đổ, mà lợi khí để hắn ta chuyển bại thành thắng cũng không thấy đâu, hắn ta chỉ có thể cắn răng: "Rút lui cho trẫm!"

Sau khi nghe được mệnh lệnh của Hán Cao Tổ, ba ngàn binh tượng nhanh chóng lui lại, yểm hộ Hán Cao Tổ chạy trốn.

Thủy Hoàng cầm theo đao truy sát phía sau, hưng phấn nói: "Tên hoàng đế du thủ du thực này, xem ngươi trốn chỗ nào?"

"Lẽ nào lại như vậy!" Hán Cao Tổ ngựa không ngừng vó chạy: "Các ngươi chờ đó cho trẫm! Sớm muộn có một ngày, trẫm nhất định sẽ mang theo binh mã giết trở lại, không báo thù này thề không làm người!"

Cuối cùng, Hán Cao Tổ thông qua lối đi bí mật chật vật trốn.

Ngoại trừ Thủy Hoàng ở phía sau đuổi theo không bỏ, những người khác trở về trong mộ huyệt tiếp tục tranh đoạt tài bảo.

Nhất là chiếc kia quan tài trong tay Diệp Phàm, được chư vị Tôn giả ngấp nghé.

"Ta xem ai dám đi lên?" Diệp Phàm ôm quan tài to lớn ác chiến tứ phương, tóc đen dựng lên, dục vọng chiến đấu điên cuồng, như thần như ma.

Đúng lúc này, Tiêu Viêm mang theo một thanh niên xa lạ tới.

"Diệp huynh, ta đến giúp ngươi!"

Nhất là người thanh niên hắn mang đến kia, bước ra một bước đã đi tới bên người Diệp Phàm, toàn thân bành trướng năng lượng to lớn, thay hắn ta một chưởng đánh bay một vị Tôn giả có ý đồ đánh lén.

...

Tên Tôn giả bị đánh bay kia vừa thẹn vừa giận: "Tiểu bối ngươi là người phương nào? Vì sao muốn giúp Diệp Phàm? Ngươi muốn đối địch với ta hay sao?"

Tên thanh niên kia đứng chắp tay. Ngạo nghễ mà nói: "Chuyện Trần Bắc Huyễn ta muốn làm, còn cần phải giải thích với ngươi?"

Sau đó ngoắc ngón tay: "Đến chiến!"

"Tức chết lão phu!" Tôn giả oa oa kêu to, xông lên.

Còn có Tiêu Viêm, đấu khí hóa cánh xông lên phía trước: "Đây là trận chiến đầu tiên sau khi Tiêu Viêm ta trở thành Tôn giả, xem Phật Nộ Hỏa Liên của ta!"

Hai tay mỗi tay nhấc lên một đóa Dị hỏa, dung hòa thành một, Dị hỏa bị hắn ta ném ra ngoài.

"Ầm ầm!"

Có thanh niên và Tiêu Viêm trợ giúp, Diệp Phàm đánh bại thế liên thủ của mấy vị Tôn giả, giành lại chiếc quan tài, đồng thời cũng đặt vững uy danh của mình.

Còn có Tiêu Viêm và thanh niên tên Trần Bắc Huyễn đột nhiên xuất hiện cũng dương danh trong trận chiến này.

Kiểm kê lại thu hoạch trong trận Trường Lăng.

Người có thu hoạch phong phú nhất vẫn là Diệp Phàm, hắn ta cầm quan tài ác chiến tứ phương, đánh bại mấy vị Tôn giả liên thủ, đặt vững địa vị vô thượng thiên kiêu của mình, đồng thời cũng thu hoạch được một quan tài lớn.

Tiếp theo là Thủy Hoàng, vị hoàng đế này nhân thủ vừa đông lại không sợ chết, giật đồ không nương tay, cướp đi 1/3 tài bảo.

Thứ ba là người sở hữu Hệ thống Trộm Mộ Ngô Tà, thu hoạch lần này khiến hắn ta nhất cử trở thành cao thủ Siêu Phàm.

Đương nhiên, còn có tên tiểu tặc nào đó không muốn người biết.

Bình Luận (0)
Comment