Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Lúc này, Chu Dịch trốn trong quan tài phát hiện điểm não động của mình đã đủ.
Hắn ta vô cùng vui mừng nói: "Hệ thống, lập tức hiện hóa ra Xích Tiêu Kiếm, Hỏa Đức Chân Kinh và nội đan bạch xà cho ta!"
Trên tay Chu Dịch nhanh chóng có thêm ba loại bảo bối.
Một thanh kiếm có chút nóng tới phỏng tay.
Một quyển kinh thư cổ phác!
Còn có một viên nội đan linh khí bức người, có hư ảnh Chân Long.
Chu Dịch hưng phấn giơ nội đan bạch xà lên, nói: "Chỉ cần ta ăn viên nội đan này, ta sẽ có thể phách Chân Long, từ nay về sau biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay, trở thành thiên kiêu vô địch!"
Khi hắn ta đang muốn nhét nội đan vào trong miệng.
"Ai u!"
Toàn bộ quan tài đột nhiên xoay chuyển.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Chu Dịch bổ nhào một cái thật mạnh, ngã thất điên bát đảo, ba kiện bảo bối trên tay rớt hết xuống.
Hóa ra ở bên ngoài, Diệp Phàm đang ôm quan tài dùng sức đánh về phía hai vị Tôn giả đang phóng tới.
"Ầm!"
"Ầm!"
" ..."
Hai vị Tôn giả bị đánh bay.
Hai vị Tôn giả đều giận: "Tiểu bối càn rỡ! Hôm nay ta nhất định phải cho ngươi một lần dạy dỗ khắc sâu!"
"Vậy thì đến đi!" Diệp Phàm ôm lấy quan tài, bễ nghễ bát phương: "Từ khi Diệp Phàm ta đi lên con đường tu luyện đến nay, chưa bao giờ biết cái gì gọi là e ngại! Các ngươi cùng lên đi, hôm nay ta muốn trấn áp hết tất cả người không phục, ổn định con đường chứng đạo của ta!"
"Tiểu bối ngông cuồng, hôm nay lão phu sẽ dạy ngươi cái gì gọi là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân!" Lại có một vị Tôn giả không thể nhìn nổi nữa, vọt vào trong chiến cuộc.
Tây Môn Xuy Tuyết rút bảo kiếm sau lưng ra.
Lý Tầm Hoan kinh ngạc: "Ngươi muốn bắt nạt tiểu bối?"
"Ta cảm ứng được có một thanh kiếm bên trong quan tài, ta muốn để nó thần phục!" Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói, sau đó cũng xông tới giết.
Còn có Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành, Bộ Kinh Vân cũng đều rút kiếm của mình ra.
Kiếm Ma lấy thân hóa kiếm, tất cả đều trùng sát mà xuống.
Trên con đường chứng đạo, không phân già trẻ, không phân mạnh yếu, chỉ có phân cao thấp.
Diệp Phàm ôm quan tài, tóc dựng lên, như một tôn ma thần.
"Khổ Hải Chủng Thanh Liên!"
"Giai Tự Bí!"
Dị tượng và bí thuật đồng thời dẫn bạo, chiến lực của Diệp Phàm tăng lên gấp 10 lần.
Đối chiến với mấy vị Tôn giả, thế mà có thể giữ ở thế bất bại.
Mà những người khác tự biết bản thân không có thực lực, cho nên không gia nhập trận chiến đấu này, chỉ điên cuồng tranh đoạt tài bảo bên ngoài.
Trong đó, người tranh đoạt mạnh nhất, thu hoạch lớn nhất lại là Thủy Hoàng Đế.
Hắn ta mang tới 8000 binh tượng, không sợ sinh tử, không sợ hủy diệt, luôn có thể cướp được trước nhất.
Mắt thấy càng ngày càng nhiều tài bảo hội tụ trong tay mình, Thủy Hoàng vô cùng hưng phấn, khó trách nhiều người thích mộ, nhiều người thích đào bảo như vậy, loại cảm giác một đêm phất nhanh này khiến người ta trầm mê.
Hiện tại hắn ta cũng rất thích!
Nhất là đào mộ phần địch nhân, đoạt bảo vật của địch nhân, cảm giác này là thích nhất!
Nếu không phải lăng mộ của mình đã bị cướp hết, hắn ta thật muốn đoạt ngược của mình một phen.
Nhìn qua mấy người giữa sân đánh đến thiên hôn địa ám, chủ yếu là nhìn qua quan tài lớn trong tay Diệp Phàm, trong mắt Thủy Hoàng tinh quang lấp lóe, bảo bối trân quý nhất có giá trị nhất hẳn đang nằm bên trong đúng không?
Còn có địch nhân lớn nhất của mình, tên đình trưởng hu thủ du thực kia hẳn cũng đang ngủ ở bên trong? Mình có nên xông vào tranh đoạt quan tài, sau đó thuận tiện cho người bên trong một đao không?
Bên ngoài đại chiến say sưa, mà Chu Dịch trốn bên trong quan tài lại bị lắc tới đầu óc quay cuồng, mũi mặt xanh thũng, xương cốt đều tan thành từng mảnh.
Trong lòng mười phần hối hận, sớm biết vậy hắn ta đã không trốn bên trong.
Khổ thân!
"Vẫn nên tranh thủ thời gian ăn nội đan trước, ăn nội đan xong lại tìm bọn hắn tính sổ!"
Kết quả hắn ta tìm một hồi lâu lại phát hiện nội đan bạch xà của mình biến mất không thấy đâu nữa, Xích Tiêu Kiếm lửa đỏ lượn quanh kia cũng biến mất, còn có bản Hỏa Đức Chân Kinh cổ phác kia cũng không thấy.
"Không! Vì cái gì lại không còn? Rõ ràng bọn chúng đều ở đây..." Chu Dịch luống cuống, giống như cha ruột chết.
Hắn ta cảm thấy bản thân gặp quỷ rồi, trong quan tài chỉ lớn có vậy, đi hai bước đã đến cuối cùng, kết quả thế mà ba món đồ của hắn ta lại có thể biến mất? Bọn hắn có thể bay đi đâu được?
Lúc này, hắn ta nhớ tới lần đầu tiên trong lăng Thủy Hoàng, bảo bối hắn ta hiện hóa ra cũng không cánh mà bay như thế.
Không cần suy nghĩ, chân tướng rõ ràng.
Mặc dù chân tướng có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng Chu Dịch không thể nghĩ ra khả năng nào khác.
Chu Dịch bi phẫn khó bình: "Tiểu tặc đáng chết! Thế mà lại nhiều lần trộm đồ của ta! Đừng để ta biết ngươi là ai, Chu Dịch ta thề, đời này kiếp này nhất định phải giết chết ngươi!"
"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, bây giờ ta nên làm gì...
Trên mặt Chu Dịch mồ hôi ào ào rơi xuống, thấm ướt cả quần áo.
Hiện tại bảo bối đã biến mất, mấu chốt nhất là vấn đề sinh tồn. Không có nội đan bạch xà và Xích Tiêu Kiếm, hắn ta chỉ là một tu luyện giả phổ thông, ra ngoài chẳng phải sẽ chết?
Nhỡ để người bên ngoài biết là mình lừa bọn hắn, vậy kết cục sẽ là thế nào đây?
Ngũ mã phanh thây?
Rút gân lột da?
Thiên đao vạn quả?
Chu Dịch không dám nghĩ tiếp nữa.
"Vì kế hoạch hôm nay, cũng chỉ có thể làm như thế." Chu Dịch hạ quyết tâm.
"Ầm" "Ầm" ...
Mọi người nghe thấy trong quan tài truyền đến tiếng đánh.
"Có tiếng truyền tới từ bên trong quan tài, Hán Cao Tổ sắp phục sinh!"
"Không phải phục sinh, là thức tỉnh!"
"Lại có một vị Hoàng đế xuất thế!"
"Mọi người mau tránh ra!"
Loại tình huống này tất cả mọi người đã từng kiến thức tới, lúc trước Thủy Hoàng cũng đã ra ngoài như thế, hiện tại lịch sử lại tái diễn.
Diệp Phàm nhanh chóng vứt quan tài xuống, cùng đám người đứng xem cảnh tượng rung động sắp phát sinh.
Thủy Hoàng Đế mệnh lệnh 8000 binh tượng của mình bao quanh quan tài, hai mắt lộ ra sát cơ, sắp có hành động.
Lại là một tiếng vang thật lớn, nắp quan tài bị bật ra.
Thế nhưng nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người, đi ra lại là một thanh niên tiểu tướng.
Tiểu tướng hằm hằm nhìn đám người: "Các ngươi là người nào? Quấy rầy bệ hạ yên giấc, đáng tội gì?"
Có người nghi hoặc: "Hán Cao Tổ Lưu Bang đâu?"
Tiểu tướng lớn tiếng quát lớn "Ngậm miệng! Tục danh của bệ hạ, há có thể gọi thẳng? Đám người các ngươi dám xông thẳng vào Hoàng Lăng, rõ ràng là phạm thượng, tội đáng chết vạn lần! Hôm nay ta sẽ dùng máu tươi của các ngươi để đón tiếp bệ hạ trở về!"
"Các huynh đệ Hán gia ngủ say, đứng lên đi!" Tiểu tướng mặt xanh hô to.
Toàn bộ lăng mộ lập tức đất rung núi chuyển, từ dưới đất bốc lên đủ loại đồ vật hệt với tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng, chỉ có điều bọn chúng đều cưỡi ngựa cao to, hẳn nên xưng là "Hán gia mã tượng".
Hết thảy chỉ có 3000, nhân số dù ít, nhưng sức chiến đấu lại bưu hãn, sau khi xuất hiện lập tức triển khai giết chóc.
Trong lăng mộ lại một lần nữa loạn cả lên.
Thế nhưng là, tiểu tướng mặt xanh lại đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh.
Khi hắn ta biến mất, trong quan tài lại lần nữa run lên, một nam tử trung niên mặc hoàng bào đi ra, uy nghiêm quét sạch tứ phương: "Các ngươi là người nào? Dám quấy rầy trẫm ngủ yên, phải bị tội gì?