Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Lúc này Chu Dị núp bên trong quan quách cắn răng nghiến lợi.
"Lại là đám khốn kiếp các ngươi phá hư kế hoạch của ta, hôm nay ta tuyệt đối không tha cho các ngươi!"
Nghe bọn hắn nói mấy chữ "luân hồi giả", "nhiệm vụ", kết hợp với lần trước bọn hắn cũng đột nhiên xuất hiện, cũng là một tổ sáu người như vậy, còn có một người có khí tức hoàn toàn giống với một kẻ tiến vào lần trước...
Chu Dị đã đoán ra, hẳn bọn hắn tới từ cùng một thế lực cường đại, đặc biệt tới đây thi hành nhiệm vụ.
Nhưng bất kể là nhiệm vụ gì, tiến vào trung tâm lăng mộ trước thời hạn đều là kẻ phá hư kế hoạch của hắn ta.
Trường Lăng của hắn ta còn chưa được bố trí xong, điểm não động còn chưa góp đủ, nhỡ bọn hắn lại làm loạn lên một lần nữa như lần trước, làm hỏng kế hoạch của hắn ta thì phải làm sao bây giờ?
Cướp đi cơ duyên của hắn ta thì phải làm sao bây giờ?
"Hừ hừ, thật may ta có thể lường trước mọi việc, đã sớm trốn ở chỗ này!" Chu Dị đắc ý vô cùng.
Ngay tại lúc này, hệ thống của hắn ta lại quan sát kết luận được, lại có hai kẻ thông qua lối đi bí mật của hắn ta tiến vào trung tâm lăng mộ.
Hai luồng khí tức này hết sức quen thuộc, hệ thống sẽ không nhận sai.
Chu Dị giận đến mặt xanh mét: "Sao lại là hai tên khốn kiếp này nữa? Lần nào cũng có thể tìm ra lối đi bí mật của ta, các ngươi là con chuột đào đất sao?"
Lối đi bí mật kia là đường lui hắn ta dành lại cho riêng mình, đề phòng nếu mình đánh không thắng đám người kia còn có thể bỏ trốn, kết quả không ngờ lại bị người khác dựa vào lối đi này mà tiến tới trung tâm lăng mộ, hơn nữa còn là hai người y như trước....
Chu Dị vô cùng tức giận: "Các ngươi đều không phải hạng tốt đẹp gì! Chờ ta góp đủ điểm não động, ta sẽ lấy bảo vật trấn áp các ngươi!"
Lúc này Diệp Phàm và Ngô Tà đang nhàn nhã đi trong lối đi bí mật.
Diệp Phàm cười híp mắt nói: "Đi theo Ngô huynh đệ thật ung dung, người khác ở bên ngoài đánh sống đánh chết, chúng ta lại có thể dễ dàng đi vào bên trong lăng mộ. Nếu Tiêu huynh biết, nhất định sẽ hâm mộ chết!"
"Đâu có đâu có, ta cũng chỉ có điểm này là có tác dụng, trước mặt người có thực lực như Diệp huynh, ta chẳng là cái thá gì."
Được đỉnh cấp thiên kiêu Diệp Phàm khen ngợi, hắn ta vô cùng hưởng thụ.
Diệp Phàm tiếp tục cười nói: "Ta cũng chỉ có thể chém chém giết giết, sao có thể chuyên nghiệp được như Ngô huynh? Sau này còn phải thường xuyên làm phiền Ngô huynh đệ!"
"Được rồi được rồi, chúng ta cứ giúp đỡ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau!"
Hai người nịnh nọt nhau một trận.
Ngay đúng lúc này, hai người lại gặp phải luân hồi giả một lần nữa.
Tên luân hồi giả kia cười ha hả: "Không ngờ nhanh như vậy đã gặp được người tiến vào, vận khí không tệ! Để ta khai đao trước!"
Luân hồi giả kia rút đại đao sau lưng ra bổ tới.
Kết quả hắn ta quá tự tin, bị một quyền của Diệp Phàm giết ngược, hóa thành huyết vụ.
Thấy tàn dư của luân hồi giả, Diệp Phàm híp mắt: "Xem ra đã có người tiến vào trước chúng ta, hơn nữa khí tức, trang bị của người này rất giống với đám người lần trước, hẳn bọn hắn thuộc cùng một tổ chức."
"Chúng ta nhanh đi vào!" Ngô Tà nói.
Cùng lúc đó, đoàn đội luân hồi giả cũng nhận được tin tức đồng bạn tử vong.
Dưới sự triệu tập của chỉ dẫn giả, đám người lập tức liên hiệp đối phó địch nhân đột nhiên xuất hiện.
Kết quả vừa nhìn thấy Diệp Phàm, ánh mắt chỉ dẫn giả Bôn Lôi đỏ bừng lên.
Lần trước chính là kẻ này đã khiến đại quân của hắn ta chết quá nửa, làm hại bọn hắn chỉ có thể trốn, cuối cùng lại gặp Thủy Hoàng, bị hắn ta giết sạch, dẫn đến nhiệm vụ không thể hoàn thành, người cũng toàn xong đời.
Thù mới hận cũ cùng tính một lượt!
Bôn Lôi tức giận nói: "Đập chết hắn ta cho ta!"
Bốn luân hồi giả còn sót lại lấy vũ khí của mình ra, gào thét xông về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm cười ha hả: "Tới tốt lắm, miễn cho ta phải đi tìm các ngươi!"
Thân thể chấn động, hắn ta lại kích phát tất cả tự bí, lực chiến đấu tăng gấp mười lần, khí thế khủng khiếp quét ngang tứ phương, khiến người ta đứng cũng không vững. Sắc mặt bốn vị luân hồi giả còn lại tràn đầy hoảng sợ, như thể đang đối mặt với hồng hoang mãnh thú.
"Chết đi cho ta!"
Một quyền đánh ra, lại có hình dáng của lục đạo luân hồi.
"Không được lui, giết cho ta!" Bôn Lôi kêu to, bốn luân hồi giả cắn răng tiến về phía trước.
Oan gia ngõ hẹp dũng giả thắng, năm người nhanh chóng đánh nhau!
Nhưng Diệp Phàm là thiên kiêu tuyệt thế, dù trước mắt hắn còn chưa thành Tôn Giả, nhưng ngay cả Tôn Giả hắn ta cũng có thể trấn áp, ngươi nói xem thực lực của hắn ta mạnh đến cỡ nào? Vậy nên mới vừa giao thủ, đám luân hồi giả đã binh bại như núi đổ, ước chừng chỉ một quyền bốn người đã hộc máu ngã xuống đất.
Diệp Phàm oai phong lẫm liệt, hệt như một thiếu niên đại đế.
"Lợi hại, ca ta!" Ngô Tà giơ ngón tay cái lên, trong mắt hiện lên tia sáng sùng bái.
Bôn Lôi không cam lòng, chỉ có thể cắn răng: "Lui!"
"Muốn lui sao? Để mạng lại cho ta trước!" Diệp Phàm quét ngang vô địch, đuổi giết theo lối đi, khiến đám luân hồi giả sợ đến tè ra quần, cuối cùng hắn ta giữ lại được bốn luân hồi giả, chỉ có chỉ dẫn giả trốn thoát.
Bôn Lôi may mắn tránh được một kiếp, lòng còn sợ hãi: "Còn may còn may, hiện tại ta chưa chết, có tiến bộ!"
Kết quả hắn ta vui mừng quá sớm, đột nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một hố đen, một bàn tay linh khí đè xuống một chưởng, trực tiếp đè hắn ta thành thịt nát. Đến tận khi chết đi Bôn Lôi vẫn không rõ mình đã chết như thế nào.
Cùng lúc đó, Thanh Đồng Môn bên ngoài bị nổ tung.
Nhưng còn một lối rất dài chứa đầy cơ quan cạm bẩy.
Thủy Hoàng chắp tay, cười nói: "Dò đường!"
Mắt mọi người sáng lên, lập tức chắp tay hoan nghênh.
"Vậy thì phiền Thủy Hoàng bệ hạ!"
"Có Thủy Hoàng xuất thủ, chúng ta chỉ cần tĩnh tọa bàng quan!"
...
Thủy Hoàng khoác tay: "Các binh lính của quả nhân, đã đến lúc kiến công lập nghiệp, đi đi!"
"Tuân lệnh!" Tám ngàn binh tượng khí thế vô cùng.
Sau đó mọi người chỉ thấy trong lối đi có tiếng nổ khủng khiếp truyền đến, còn có cả phản ứng năng lượng, sau đó, tất cả cơ quan cạm bẫy đều bị phá, một đường quét ngang tất cả.
Sau đó, mọi người không kịp chờ đợi chen chúc mà vào.
Mặc dù tốc độ của bọn hắn rất nhanh, nhưng vẫn kém hơn hai người Diệp Phàm đã sớm tiến vào.
Thấy một người đang nhanh chóng thu hết châu báu, mắt ai cũng đỏ rực lên, nhất là Diệp Phàm còn đang đứng bên cạnh quan quách, chuẩn bị giơ tay muốn dọn quan quách đi.
Một tôn giả trong đám người run rẩy vươn ngón tay ra, cuồng chửi: "Lại là ngươi, tên tiểu tử thúi này! Sao lần nào ngươi cũng có thể đến trước chúng ta một bước? Lần này ta tuyệt đối không tha cho ngươi!"
Lại có một tôn giả khác kêu lên: "Chắc chắn bảo bối chân chính đang nằm trong tay hắn ta, mau ngăn hắn ta lại!"
"Lão gia hỏa, muốn chết thì đến đây." Diệp Phàm khiêu khích.
"Muốn giết lão phu? Nhận lấy cái chết!" Hai tôn giả kia không kìm được xuất thủ.
Diệp Phàm ôm chặt quan quách, cười ha ha.