Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Lúc này Tiểu Manh Oa đại sát tứ phương, bất kể là ai được học viện phái tới, bất kể là chức nghiệp hay kiến thức kỹ năng gì, nó đều đánh bại được tất cả bằng ưu thế tuyệt đối.
Giang Nam học viện không còn dư lại bao nhiêu chức nghiệp học viện, manh oa này thật sự muốn nghịch thiên.
Chúng học sinh cảm thấy vừa tức giận vừa xấu hổ.
Mà Tiểu Manh Oa lại rất đắc ý: "Các ngươi không cần tức giận, số người bại dưới tay ta sẽ càng lúc càng nhiều hơn, các ngươi cũng không phải người cuối cùng! Các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, vì trong tương lai, tất cả chúng ta sẽ cùng được ghi danh sử sách!"
"Quá kiêu ngạo, người của học viện chúng ta còn chưa ra hết đâu, chắc chắn bọn họ có thể đánh bại ngươi!"
"Một tiểu thí hài ngay cả lông cũng chưa mọc đủ!"
"Không biết trời cao đất rộng!"
"Ta thật muốn tiến lên tét mạnh vào mông nó, dạy nó cách phải làm người như thế nào!"
"Ta không tin ngươi có thể thắng mãi!"
...
Tiểu Manh Oa diễu võ dương oai, nó chỉ xem lời nói của mọi người như ghen ghét do ước ao, đố kỵ tạo htanfh.
Dù đã biết trước tương lai Tiểu Manh Oa sẽ không có thành tựu gì, nhưng sau khi nghe những lời phách lối như thế, An Khả Hân cũng cảm thấy tức giận.
Lâm Bắc Phàm vỗ tay, nói: "Đến lượt Phù Sư viện rồi, ta xuống trước đây!"
An Khả Hân cắn răng: "Ngươi hãy dạy dỗ tên tiểu hỗn đản kia thật tốt cho ta."
"Chuyện này đơn giản thôi, người cứ chờ xem."
Lâm Bắc Phàm đi đến hậu đài, đưa ba tuyển thủ của Phù Sư viện ra sân.
Lão sư chủ trì tranh tài giới thiệu: "Kế tiếp là đại diện của Phù Sư viện ra sân! Phù Sư viện có tất cả ba đại diện, theo thứ tự là Tiểu Niếp Niếp, Na Tra và Huyết Trường Không, cả ba người họ đều là thiên tài vô cùng ưu tú trên phương diện phù văn!"
"Ba kẻ này sao?" Tiểu Manh Oa khiếp sợ nhìn ba vị đại diện, già rất già, trẻ rất trẻ, người già cũng phải hơn trăm tuổi, trẻ thì còn nhỏ hơn cả nó, đây là đội ngũ gì vậy?
Chẳng lẽ Phù Sư viện tự biết mình không đánh nên đã buông xuôi?
Phải đến khi được lão sư gật đầu khẳng định, Tiểu Manh Oa mới lộ ra một tia khinh thường: "Đội ngũ thi đấu giỡn mặt như thế này, ngươi cho là ai cũng giống ta? Xem ra Giang Nam Phù Sư viện cũng không hơn gì thế này, chưa đấu đã sợ!"
Lâm Bắc Phàm khó chịu: "Tiểu thí hài ngươi đang nói cái gì đó? Ngươi đắc ý cái gì? Ngươi cho rằng mình đã rất giỏi, nhưng chưa biết chừng ngươi đang dùng cái gì đó để gian lận cũng nên?"
Tiểu Manh Oa nhất thời chột dạ, ăn gian bằng hệ thống không tính là ăn gian, đúng không?
Tiểu Manh Oa vờ như bình tĩnh, vẫn ngang ngược nói: "Ít nhất cũng phải ba người bọn hắn hợp lại mới đánh bại được ta!"
"Có thể hay không, phải thử mới biết!" Trên mặt Lâm Bắc Phàm hiện lên nụ cười: "Ba người này đều là học sinh ta tâm đắc nhất, đều là thiên tài của Phù Sư viện ta, ngươi cứ chọn một người đi!"
Tiểu Manh Oa đưa một ngón tay ra: "Vậy ta chọn lão đầu kia!"
Xem ra, dưới cái nhìn của Tiểu Manh Oa, hai tiểu thí hài kia chỉ tới để góp đủ số lượng, bắt nạt bọn chúng, một chút cảm giác thành tựu cũng không có.
Na Tra kia phun cọng cỏ ba lá trong miệng ra, bĩu môi một cái: "Thật không biết kính, ta còn tưởng mình sẽ là người ra sân đầu tiên!"
Tiểu Niếp Niếp kéo Na Tra lại nói: "Na Tra tiểu ca ca, hay chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi đi!"
"Lão gia tử, nhờ cả vào lão, dạy dỗ tiểu thí hài kia cho tốt!" Lâm Bắc Phàm cố gắng khích lệ.
Bị một Tiểu Manh Oa khinh thường, trong lòng lão gia tử dấy lên lửa giận: "Yên tâm đi lão sư, ta nhất định sẽ bảo vệ danh dự của Phù Sư viện, đánh bại tiểu thí hài không biết trời cao đất rộng này!"
Bây giờ Tiểu Manh Oa quá nghịch thiên!
Hắn ta đã bị hai Tiểu Manh Oa đánh bại rồi, không thể lại bại nữa.
Lão sư tài phán tuyên bố: "Quy tắc tỷ thí phù văn như sau: Song phương ra đề cho nhau, ví dụ như bên Giáp ra đề trước, vậy trong khoảng thời gian quy định, bên Giáp lẫn bên Ất đều phải họa được linh phù cùng loại, sau đó so sánh để quyết định thắng bại, người thắng được một điểm. Sau khi làm xong đề bên Giáp, sẽ đến bên Ất ra đề, cứ xoay vòng liên tục như vậy, từ nhất giai linh phù đến hết cửu giai linh phù, cuối cùng ai ghi được nhiều điểm nhất sẽ thắng. Các người còn có thắc mắc gì không?"
"Không thành vấn đề!"
"Thi đấu có thể bắt đầu!"
Hai bên đã sớm rõ ràng quy tắc tỷ thí, không cần chuẩn bị thêm nữa.
Tiểu Manh Oa phất phất tay, nói: "Cũng không cần ném đồng xu đâu, ta cho lão gia tử ra đề trước!"
Người ra đề trước sẽ có quyền ra đề năm lần, ưu thế lớn vô cùng.
Trọng tài xác nhận: "Ngươi thật sự không cần tung đồng xu sao?"
Tiểu Manh Oa đứng khoanh tay, trông lại có vài phần phong thái tông sư: "Bất kể ai ra đề trước cũng giống nhau thôi, bởi vì ta sẽ không thua!"
Lão gia tử nghe xong, khóe mắt không ngừng nhảy: "Tiểu oa tử này quá xem thường người khác!"
Lúc này Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng hỏi: "Lão gia tử, lão có cảm thấy giọng điệu này rất quen thuộc không?"
"Rất quen thuộc?" Trong đầu lão gia tử toàn là dấu chấm hỏi.
Lâm Bắc Phàm gật đầu nói: "Đúng vậy, ban đầu lúc lão thi đấu với ta cũng nói chuyện bằng giọng điệu như thế."
Huyết Trường Không: "..."
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: "Ta còn nhớ rõ lời của lão lúc đó đây."
Lâm Bắc Phàm bắt chước giọng của lão ta: "Mời tiểu oa tử ngươi lên trước, đừng nói ta bắt nạt ngươi, ta sợ ta vừa vẽ ra đã không còn gì bất ngờ nữa!"
Huyết Trường Không xấu hổ đến mức muốn che mặt.
Ban đầu cũng do lão không biết tự lượng sức mới đi khiêu khích Lâm Bắc Phàm, kết quả rớt hố quá sâu, đến bây giờ vẫn không trèo lên nổi.
Lòng lão ta đã hối hận lắm rồi!
Lúc này trọng tài nói: "Bây giờ ta tuyên bố: Trận tỷ thí phù văn chính thức bắt đầu!"
"Nhất giai linh phù, chúng ta hãy so linh phù đơn giản nhất, Chiếu Minh Phù đi!" Lão gia tử khiêu khích nói.
"Cái đó đơn giản thôi, ta nhắm mắt cũng có thể vẽ ra được!" Tiểu Manh Oa mỉm cười.
Vì vậy linh bút trong tay cả hai nhanh chóng được đặt xuống.
Hai người lại gần như buông bút cùng một lúc.
Tiểu Manh Oa lộ ra vẻ kinh ngạc: "Lão gia tử lợi hại, lại có thể họa xong linh phù nhanh như vậy, trong tất cả đối thủ ta từng gặp, lão chắc chắn xếp hạng nhất! Chỉ là, so linh phù cũng không phải so tốc độ, mà là so độ hoàn mỹ, là so khả năng nắm giữ và lý giải về phù văn, vẽ tốt mới là quan trọng nhất, cứ đuổi theo tốc độ là không ổn!"
Bị một tiểu thí hài bình luận như vậy, sắc mặt lão gia tử không hề dễ coi.
Trên người ta có Hệ thống Học Bá, đã học linh phù lâu như vậy, sao có thể không hiểu rõ điểm này?
Tiểu thí hài này thật quá đáng ghét, còn đáng ghét hơn cả Lâm Bắc Phàm!
Lão gia tử ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Họa có được hay không, chẳng phải đem so sẽ biết sao?"
Tiểu Manh Oa gật đầu: "Nói cũng phải!"
Tỷ thí phù văn vô cùng đơn giản, cũng vô cùng khách quan, thứ so đấu là khả năng lý giải phù văn, mà mỗi một phù văn lại đều có câu trả lời tiêu chuẩn, là đạo lý thiên địa xưa nay không thay đổi, ai có kết quả càng gần nhất với tiêu chuẩn hoàn mỹ nhất sẽ là người chiến thắng.
Vậy nên chỉ cần bày linh phù ra chung một chỗ, tốt xấu cũng sẽ hiển hiện.
Khi hai vị tuyển thủ dự thi đặt phù văn vào chung một chỗ, Tiểu Manh Oa lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: "Chuyện này... sao có thể?"