Người thứ hai tiến vào, lại là Bách Hoa tiên tử Từ Yên Nhiên.
Nhìn thấy hai người Lâm Bắc Phàm, trên mặt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng gật đầu nhẹ với Lâm Vi Vi, mà đối với Lâm Bắc Phàm, nàng lại lộ ra vẻ chán ghét.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Tiểu thư, lần trước không phải ta chỉ lấy ngươi ra nói đùa thôi sao?
Vẫn còn chán ghét ta đến bây giờ sao?
Biểu lộ còn rõ ràng như thế!
Nhiếp Bán Tiên giới thiệu tình huống của hai người Lâm Bắc Phàm, Từ Yên Nhiên biểu thị không quan trọng, bởi vì nàng hỏi không phải chuyện bí ẩn.
"Ngươi trước không cần nói, để cho ta đoán vấn đề của ngươi là gì!" Nhiếp Bán Tiên lộ ra nụ cười cao thâm mạt trắc.
Từ Yên Nhiên gật nhẹ đầu, nàng cũng muốn chứng kiến sự lợi hại của đại sư.
Thiên nhãn của Nhiếp Bán Tiên mở ra lần nữa.
Nửa ngày sau, Nhiếp Bán Tiên mở miệng: "Ngươi muốn biết tin tức một người."
Từ Yên Nhiên kinh ngạc: "Không sai!"
Nhiếp Bán Tiên tiếp tục nói: "Người này là một nam nhân, rất trọng yếu với ngươi, có rất nhiều liên quan với ngươi. Hẳn các ngươi đã quen nhau từ một năm trước, nhưng từ sau lần đó các ngươi không còn liên hệ gì nữa, cho nên ngươi muốn tìm hắn."
"Không sai, ta nhất định phải tìm được hắn chứng đạo của ta!" Từ Yên Nhiên nắm chặt nắm đấm, ngữ khí kiên định nói.
Nhiếp Bán Tiên cười ha ha một tiếng: "Mà lại, các ngươi còn có gút mắc tình cảm, hẳn hắn là người ngươi thích!"
Tình nhân trong mộng của ngàn vạn nam thiếu niên, Bách Hoa tiên tử Từ Yên Nhiên lại thích nam nhân khác rồi?
Rất tò mò có được không?
Lâm Bắc Phàm và Lâm Vi Vi lập tức vểnh tai nghe.
Từ Yên Nhiên nhìn ba cặp mắt, ánh mắt lửa nóng, còn có một đôi mắt gấu trúc lửa nóng, sắc mặt hơi đỏ.
Thế mà lại bị nhìn ra, làm sao bây giờ?
Từ Yên Nhiên bảo trì trấn định, càng che càng lộ mà nói: "Hắn không phải tình nhân của ta, hắn là đối thủ ta muốn đánh bại đời này, chúng ta là quan hệ cừu nhân!"
"Không phải sao?" Lúc này ngược lại đến lượt Nhiếp Bán Tiên kinh ngạc: "Thế nhưng ta nhìn thấy rất rõ ràng, các ngươi có sợi dây tình cảm ràng buộc, cho dù bây giờ không phải, tương lai cũng sẽ là vậy."
Từ Yên Nhiên tức giận: "Đã nói rồi, hắn tuyệt đối không phải người ta thích, đời ta không thể yêu người khác!"
"Tốt tốt tốt, ngươi nói cái gì thì là cái đó, là người yêu cũng được, cừu nhân cũng được, đây đều là chuyện riêng của ngươi, không nói nhiều không nói nhiều..." Nhiếp Bán Tiên cười khoát tay áo, một bộ ta là người từng trải.
"Ta thật sự..." Từ Yên Nhiên hé miệng muốn giải thích, nhưng lại phát hiện tất cả mọi người đều đã khẳng định, nàng có nói gì cũng uổng phí.
Nhiếp Bán Tiên thái độ đoan chính, nói: "Được, ngươi có thể nói ra người muốn tìm là người nào, lão phu nhất định toàn lực mà làm!"
Cuối cùng Bách Hoa tiên tử Từ Yên Nhiên cũng ổn định cảm xúc.
Nhưng nhìn hai cặp mắt mong mỏi trông chờ, trong lòng lại tràn đầy hối hận.
Sớm biết vậy đã để bọn hắn né đi!
Hiện tại đến thời điểm then chốt, lại để bọn hắn rời đi có phải có chút không tốt không?
Lật lọng không tốt, Từ Yên Nhiên ta cũng là người cần mặt mũi!
Thế là, Từ Yên Nhiên nghẹn một hơi, nói: "Người ta muốn tìm, thật ra là... kỳ thật chính là Dạ Ma…"
"Dạ Ma!" Ba người thốt ra, đáp án này thật ngoài ý muốn.
Nhất là Lâm Bắc Phàm cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, hai người mới gặp mặt có mấy lần, không nói được mấy câu, kết quả cô nàng hung hãn này thật sự nhớ mãi không quên hắn? Chẳng lẽ cô nàng này thích hắn thật rồi?
Trong lòng Lâm Bắc Phàm thầm vui vẻ, ta vốn là người có mị lực như thế!
Từ Yên Nhiên nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng: "Một năm trước, chúng ta gặp mặt trong Hải Thị Thận Lâu, thế nhưng người vốn tự phụ như ta lại thất bại thảm hại. Ta rất không cam tâm, một năm qua ta cố gắng tu luyện chính là vì đánh bại hắn ta, để chứng đạo của chính mình!"
Lâm Vi Vi nghi ngờ nói: "Từ Yên Nhiên, lấy thực lực ngươi bây giờ, cho dù tìm được Dạ Ma, sợ rằng cũng vẫn không phải đối thủ của hắn..."
Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói bên tai Lâm Vi Vi: "Bách Hoa tiên tử cũng không muốn tìm đối thủ, nàng muốn tìm tình lang!"
Gấu trúc giơ lên một cái thẻ bài: Đồng ý!
Từ Yên Nhiên nổi giận: "Lâm Bắc Phàm, ngươi còn nói hươu nói vượn thêm câu nào nữa, dù ta liều tới không cần cái mạng này cũng phải xử lý ngươi!"
Lâm Bắc Phàm lập tức ngậm miệng lại, nữ nhân nổi giận thật đáng sợ.
Gấu trúc giơ lên một cái thẻ bài với Lâm Bắc Phàm: Sợ!
Từ Yên Nhiên lại giận: "Còn có con gấu trúc này của ngươi, nếu như nó dám ra ngoài giơ thẻ bài linh tinh tung tin đồn nhảm, ta lập tức bắt nó lại rút gân lột da làm thịt kho tàu, mặc kệ nó có phải quốc bảo hay không!"
Gấu trúc lập tức rụt đầu xuống đất, đồng thời giơ lên một thẻ bài: Ta sai rồi!
Nhiếp Bán Tiên cam kết: "Muốn tìm được Dạ Ma cũng không phải chuyện dễ dàng, chỉ là lão phu sẽ cố gắng hết sức!"
"Phiền phức Nhiếp đại sư!" Sắc mặt Từ Yên Nhiên hơi nguội lại.
Nhiếp Bán Tiên cười ha ha một tiếng: "Lão phu cũng muốn biết Dạ Ma là thần thánh phương nào!"
Nhiếp Bán Tiên lại một lần nữa mở ra thiên nhãn, thuận theo sợi dây khí tức và vận mệnh trên người Từ Yên Nhiên lần theo Dạ Ma.
Tay Lâm Bắc Phàm lại len lén xoay vòng, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.
"Tìm được rồi, Dạ Ma đang ở Thánh Huy thành!"
Ngay sau đó, Nhiếp Bán Tiên nhíu mày: "Không đúng, hắn đi qua Thánh Huy thành, nhưng rất nhanh đã rời đi. Hiện tại hắn đang ở Bàn Thạch thành..."
"Không đúng, lại không thấy, chạy đến Bách Hoa thành..."
"A, An Dương thành cũng có bóng dáng của hắn..."
"Kì quái, tại sao lại đến Thanh Hồ thành?"
...
Ước chừng nửa giờ sau, Nhiếp đại sư đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn chưa xác định được vị trí của Dạ Ma.
Cứ như Dạ Ma lơ lửng không cố định, trong nháy mắt chạy một lượt mấy chục tòa thành thị.
Bách Hoa tiên tử Từ Yên Nhiên không nhịn được hỏi: "Nhiếp đại sư, đến cùng Dạ Ma đang ở nơi nào?"
Sắc mặt Nhiếp Bán Tiên đỏ bừng: "Xin lỗi Bách Hoa tiên tử, lão phu vận dụng toàn bộ lực lượng, cũng không cách nào truy tung đến vị trí của Dạ Ma. Rất có thể trên người hắn có dị bảo che giấu thiên cơ, khiến ngươi thất vọng rồi."
Trong đôi mắt mỹ lệ của Bách Hoa tiên tử hiện lên vẻ thất vọng, miễn cưỡng cười nói: "Kỳ thật ta sớm có chuẩn bị tâm lý, nếu Dạ Ma dễ tìm như vậy, vậy hắn cũng không phải là Dạ Ma, không trách được đại sư."
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đột nhiên nói: "Ta phát hiện một bí mật lớn!"
"Bí mật gì, Tiểu Phàm ca?" Lâm Vi Vi hỏi, hai người khác đều nhìn qua, còn có một con gấu trúc.
Lâm Bắc Phàm móc ra một trang giấy, sau đó tô tô vẽ vẽ ở phía trên, cuối cùng đắc ý giơ ra cho mọi người nhìn: "Các ngươi nhìn, đây chính là thành thị Nhiếp Bán Tiên vừa nói, phía trên chính là phương vị đại khái. Ta căn cứ trình tự hắn nói để nối liền các thành thị lại một chỗ, các ngươi nhìn xem giống chữ gì?"
Gấu trúc có động tác nhanh chóng nhất, lập tức giơ lên bảng hiệu: 2B! (Đồ ngốc)
Nhiếp Bán Tiên: "..."
Từ Yên Nhiên: "..."
Cuối cùng, Bách Hoa tiên tử Từ Yên Nhiên tức giận rời đi, cũng không biết đang tức giận ai.
Nhiếp Bán Tiên đưa tay muốn giữ lại, nhưng lại phát hiện không biết nên giải thích như thế nào, chính mình cũng mơ hồ, chỉ có thể thở dài.
Kẻ cầm đầu Lâm Bắc Phàm lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giống như việc gì cũng không phải do hắn làm vậy.