Người thứ ba tiến vào, thế mà cũng là người quen cũ, nhân viên dọn vệ sinh duy nhất của Giang Nam học viện, chính là sở trưởng xí sở Mã Đông Lai.
Lâm Bắc Phàm nhìn người tới, trên mặt lộ ra vẻ nghiền ngẫm, người tới vừa thấy Lâm Bắc Phàm chân đã mềm nhũn, muốn quỳ xuống.
Nhiếp Bán Tiên cười giải thích nguyên nhân Lâm Bắc Phàm và Lâm Vi Vi xuất hiện ở đây, đồng thời hỏi hắn ta có để ý không, có cần tránh hay không.
Mã Đông Lai yếu ớt nói: "Ta muốn để bọn hắn tránh, có thể chứ?"
Lâm Bắc Phàm vỗ bàn đứng dậy: "Không thể! Có lời gì không thể nói trước mặt? Ngươi có tin lúc về ta lại làm khó ngươi không?"
Mã Đông Lai oán thầm trong lòng, nói cứ như hiện tại ngươi không bắt nạt ta vậy.
Nhưng hôm nay hắn ta ôm thái độ thử một lần, thế mà như kỳ tích rút được quẻ của bán tiên, có cơ hội được nhân vật thần tiên chỉ điểm. Mã Đông Lai cảm thấy sướng tới sắp bay lên, thế là dũng khí cũng đủ: "Tốt, vậy nói trước mặt!"
Mã Đông Lai to gan nói: "Nhiếp đại sư, ta vẫn luôn mơ ước có thể trở thành một vị sư tôn vĩ đại, bồi dưỡng được đồ đệ đỉnh thiên lập địa. Nhưng hiện tại ngay cả một đồ đệ ta cũng không tìm được, cho nên ta muốn biết đồ đệ của ta là ai, ta phải tới nơi nào mới tìm được?"
Tròng mắt Lâm Bắc Phàm hơi híp, tặc tâm bất tử!
Nhiếp Bán Tiên nhìn thoáng qua Lâm Bắc Phàm, nói: "Tốt, để ta xem cho ngươi một chút!"
Nhiếp Bán Tiên mở thiên nhãn ra, Lâm Bắc Phàm lại bắt đầu không an phận, chơi đùa lung tung.
Hai mắt đen trắng của Nhiếp Bán Tiên nhanh chóng xoay tròn, tản mát ra khí tức huyền ảo, có lực lượng nhiếp tâm phách người, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Mã Đông Lai bị đôi mắt quỷ dị này nhìn, giống như thân thể cũng bị nhìn thấu, tự nhiên dâng lên lòng tin.
Trong lòng có thêm mấy phần hưng phấn: "Sau ngày hôm nay, Mã Đông Lai ta phải bay lên rồi!"
"Ta thấy được, ta thấy được dáng vẻ đồ đệ của ngươi!"
Cặp mắt Mã Đông Lai sáng lên: "Dáng dấp hắn thế nào?"
"Dáng dấp hắn ta vô cùng đặc biệt, thân thể tinh xảo đẹp đẽ, hẳn là một tiểu hài, nhưng vành mắt tương đối đen, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ..."
Mã Đông Lai lâm vào trầm tư, khéo léo đẹp đẽ, tiểu hài, vành mắt tương đối đen...
Những số liệu kia tụ tập cùng một chỗ...
Chẳng lẽ là Na Tra?
Trong lòng Mã Đông Lai cảm thấy ấm áp.
Hắn ta nhớ tới trước đó bị Na Tra ngộ thương, kết quả Na Tra lại móc hết tất cả linh phù ra muốn trị thương cho hắn ta, cuối cùng còn dẫn hắn ta tới chỗ mục sư cứu chữa, còn cầu đan dược từ luyện đan sư...
Mặc dù tiểu hài này rất tinh nghịch, nhưng tâm địa không xấu, cẩn thận dạy dỗ hẳn sẽ là một đồ đệ tốt.
Nhiếp Bán Tiên nói tiếp: "Hắn trắng đen xen kẽ, trên thân lông xù, làm người khác rất ưa thích..."
Mã Đông Lai lại lần nữa lâm vào trầm tư, trắng đen xen kẽ, lông xù, làm người khác ưa thích...
Những số liệu kia hội tụ cùng một chỗ, hắn nhớ tới Tiểu Niếp Niếp.
Tiểu Niếp Niếp đã từng mặc một bộ áo bông trắng đen xen kẽ, cũng là lông xù, nghe nói là bắt chước gấu trúc. Mà lại, bản thân Tiểu Niếp Niếp nghe lời hiểu chuyện, vô cùng làm người khác ưa thích...
Xem ra, mệnh trung chú định ta và Tiểu Niếp Niếp có duyên phận sư đồ.
Mã Đông Lai rất vui, quanh đi quẩn lại, cuối cùng hai tiểu hài này vẫn trở thành đồ đệ của hắn ta.
Nhiếp Bán Tiên lại nói: "Trên người hắn hội tụ khí vận to lớn, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại vô cùng thông minh, bản thân còn rất bá đạo, tất cả mọi người đều phải nhường đường cho hắn. Nhưng gần đây gặp ngăn trở, cần an ủi..."
Mã Đông Lai tại trầm tư một lần nữa, thân đại khí vận, tuổi nhỏ nhưng thông minh, vô cùng bá đạo bắt người ta nhường đường, gần nhất gặp ngăn trở...
Mã Đông Lai nhớ tới Nghịch Thiên Tiểu Manh Oa.
Tuổi còn nhỏ đã lấy được thành tựu to lớn như thế, hiển nhiên là rất thông minh, bản thân đã là người có đại khí vận được thượng thiên yêu quý. Còn bá đạo khiến người ta nhường đường, nghe nói Tiểu Manh Oa đúng là rất bá đạo, rất nhiều người đều phải nhường đường cho hắn ta...
Còn có gần nhất gặp phải ngăn trở, vừa vặn chính xác.
Mã Đông Lai càng vui vẻ hơn, mặc dù tính cách của Tiểu Manh Oa không quá dễ chịu, nhưng đúng là thiên kiêu thiên phú xuất chúng, cố gắng bồi dưỡng nhất định sẽ là một đồ đệ nghịch thiên.
Mã Đông Lai thật muốn ngông cuồng cười ba tiếng, Mã Đông Lai ta có tài đức gì có thể thu được ba đồ đệ thiên phú xuất chúng như thế?
Xem ra, thời đại thuộc về sư tôn Mã Đông Lai ta sắp tới!
Thế là, Mã Đông Lai không nhịn được hỏi: "Nhiếp đại sư, mau nói ra thân phận ba đồ đệ của ta đi, ta đã không thể chờ đợi nữa rồi!"
"Ba đồ đệ?" Nhiếp Bán Tiên có chút ngẩn ra: "Ta nói rõ ràng là một mà?"
Đến lượt Mã Đông Lai ngẩn ra: "Một?"
Vậy ba điều kiện này gom lại là cái quái gì?
Thế mà không phải tiểu Na Tra, Tiểu Niếp Niếp và Tiểu Manh Oa!
Trong mắt Mã Đông Lai lóe lên thất vọng rất rõ ràng, thế là hắn ta lại hỏi: "Hắn là ai?"
Nhiếp Bán Tiên lắc đầu, cười khổ: "Thật có lỗi, ta chỉ có thể thấy được một chút đặc thù trên người hắn, cụ thể là ai ta còn không rõ lắm..."
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại giơ manh sủng lên: "Nhiếp đại sư, ngươi xem có phải thứ này không?"
Thân thể khéo léo đẹp đẽ, vành mắt tương đối đen...
Trắng đen xen kẽ, lông xù, làm người khác ưa thích...
Vật có khí vận, tuổi còn nhỏ lại thông minh, bá đạo khiến người ta nhường đường...
Đó không phải là gấu trúc sao?
Cơ hồ tất cả đều chính xác!
Trong lúc nhất thời, Nhiếp Bán Tiên và Mã Đông Lai trầm mặc, bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Mã Đông Lai: Thế mà phải thu một con sủng vật làm đồ đệ, ngươi giết ta được rồi.
Nhiếp Bán Tiên: Sẽ không sai lầm nữa chứ?
Mã Đông Lai ôm một tia hi vọng cuối cùng: "Thế nhưng 'gần nhất gặp được ngăn trở' giải thích như thế nào? Không nghe nói gấu trúc gặp ngăn trở?"
Gấu trúc giơ lên một cái thẻ bài: Ta gần đây tiêu chảy!
Mặt Mã Đông Lai sắp méo đi, hóa ra là ngăn trở như thế!
Lúc này, gấu trúc lại giơ lên một cái thẻ bài: Muốn thu ta làm đồ đệ, không có đồ ăn ngon không được!
Lâm Bắc Phàm ở một bên giải thích: "Ngươi muốn thu manh sủng của ta làm đồ đệ ta cũng không phản đối. Nhưng manh sủng của ta tương đối kén ăn, đồ ăn mà người bình thường ăn nó đều không thích, nó thích ăn linh quả và thứ giàu linh khí, nếu có Trường Sinh Quả thì càng tốt hơn."
Gấu trúc lập tức giơ lên một cái thẻ bài: Không sai!
Mặt Mã Đông Lai đã tái đi!
Linh quả như vậy ta cũng muốn ăn, thế nhưng quá đắt, không có tiền mua!
Cái này không phải thu đồ đệ, quả thực là thu một đại gia!
"Tên đồ đệ này ta từ bỏ, cho dù Mã Đông Lai ta có chết đói, đời này không thu được đồ đệ, cũng tuyệt không thu sủng vật này làm đồ đệ, tạm biệt Nhiếp đại sư!" Mã Đông Lai quay người, một đi không trở lại.
"Ừm, ngươi bảo trọng!" Nhiếp Bán Tiên cũng không biết an ủi ra sao, muốn thu một con sủng vật làm đồ đệ, trừ phi đầu óc bị ngốc, người bình thường đều không làm được chuyện như vậy.
Nhiếp Bán Tiên chỉ cảm thấy trái tim thật mệt mỏi, không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, dường như thiên nhãn bị long đong, nhìn cái gì cũng không bình thường.
Nhìn lại Lâm Bắc Phàm đang bày ra vẻ mặt chế giễu bên cạnh, đột nhiên hắn ta cảm thấy thật không lực chinh phục.
Thật là gặp quỷ rồi!