Lúc này có hai người cảm thấy vô cùng xấu hổ!
Sắc mặt Diệp Phàm hơi đen lại: "Vân Phi, không phải ngươi nói sẽ ghi lại cuộc đời của chúng ta rồi lấy tên giả ra sách sao? Ngươi vừa tuyên truyền như vậy, còn gọi chúng ta một người là Thiên Đế, người còn lại là Viêm Đế, có phải hơi quá đáng rồi không? Quá gây thù hận!"
Tiêu Viêm lấy tay che mặt: "Đúng vậy, rất nhiều lão tiền bối trâu bò hơn chúng ta còn chưa được ra sách, hai người chúng ta lại được ra trước, như vậy có phải quá kiêu ngạo rồi không? Ta sợ những tiền bối kia biết sẽ đến giết chết ta!"
Nhưng Lâm Bắc Phàm lại có cái nhìn khác hẳn: "Ta cảm thấy Diệp huynh và Tiêu huynh nói như vậy là sai rồi, những chuyện hai người từng trải qua trong quá khứ đã đủ gọi là triều dâng sóng dậy, dù đã đến thế giới này các ngươi vẫn là nhân vật quan trọng, ra sách cho các ngươi cũng là chuyện rất hiển nhiên. Ai không phục có để lại tên họ, ta tin nhất định hai vị huynh đệ đây có thể dùng tư thái vô địch giết chết đối phương!"
Trần Bắc Huyền đứng bên cạnh xem náo nhiệt không chê lớn chuyện: "Nếu các ngươi không đánh lại có thể gọi thêm người, ngươi xem ở đây chúng ta có nhiều bằng hữu như vậy, còn sợ không xử lý được đối phương sao?"
Sở Vân Phi vội vàng gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Lúc này Na Tra đang cầm một quyển sách đi ra, xem cực kỳ nồng nhiệt, nói:" Không tệ không tệ, viết rất xuất sắc! Lúc nào có rảnh ngươi cũng viết một quyển giúp ta?"
Nếu câu chuyện đời ta cũng được viết thành sách, nhất định sẽ có rất nhiều người thích ta, đúng không?
Tiểu Na Tra tiến vào trạng thái tự sướng.
Sở Vân Phi lập tức móc giấy bút ra: "Na Tra, ngươi có câu chuyện gì?"
Na Tra rơi vào trầm tư, hắn ta phát hiện hình như ở thế giới trước mình không có gì hay để viết.
Nghịch ngợm càn quấy, bị người khác biến thành yêu quái, còn làm phụ mẫu đau đầu thêm...
Đó quả thật là đoạn lịch sử đen tối nghĩ lại mà kinh!
Nếu như viết ra nhất định sẽ bị người khác cười chết!
Na Tra lập tức lắc đầu: "Ta không có câu chuyện gì, ta không có câu chuyện gì hết!"
Ngay tại lúc này, Lâm Bắc Phàm đột nhiên gọi lớn: "Ký tên bán sách! Diệp Thiên Đế và Viêm Đế đích thân đến đây, mọi người muốn mua sách có ký tên thì đến tìm bọn hắn xin chữ ký! Cơ hội hiếm có, mua thêm ký thêm!"
"Diệp Thiên Đế ở bên kia, ta muốn hắn ký tên cho ta!"
"Viêm Đế đang ở đây! Người ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây kia đang ở đây!"
"Mua một cuốn sách còn được phục vụ tăng thêm, quá tốt!"
"Chế độ phục vụ của tiệm sách thật chu đáo!"
...
Nhất thời, quần chúng mua sách lập tức tràn lên tìm Diệp Phàm và Tiêu Viêm xin ký tên.
Còn những người không mua sách cũng không nhịn được chạy vào mua hai cuốn rồi ra tìm chân nhân xin ký tên.
Đối mặt với đám người hâm mộ cuồng nhiệt chen chúc tới, Diệp Phàm và Tiêu Viêm chỉ có thể miễn cưỡng cười xã giao, thỏa mãn yêu cầu của những người hâm mộ, ký tên của mình vào sách, trong lòng âm thầm mắng tên khốn kiếp lắm mồm kia!
Lý Tử Thanh cười khanh khách đi tới bên cạnh Lâm Bắc Phàm, nhỏ giọng nói: "Sao ngươi lại hư hỏng như vậy? Ngay cả bằng hữu của mình ngươi cũng hố!"
Lâm Bắc Phàm cười: "Ngươi hiểu lầm ta, nói không chừng trong lòng bọn hắn đang rất hài lòng đây."
Đang lúc đám người kích động náo nhiệt nhất, đột nhiên Sở Vân Phi bước lên đài cao, cầm một cái loa phóng thanh lên, lớn tiếng nói: "Xin các vị yên tĩnh một chút, chớ nóng vội! Ở chỗ ta còn một cuốn sách muốn bán ra!"
Khi tất cả mọi người cùng nhìn lên, Sở Vân Phi thâm tình nâng lên một quyển sách.
Đó là một quyển sách vô cùng tinh xảo, trên đó viết hai chữ "Tình Thư", bên dưới còn có một hàng chữ nhỏ "dành cho người ta yêu nhất."
Sở Vân Phi thâm tình thành thực nói: "Đây là một quyển tình thư, ghi lại mỗi một bức thư ta viết cho Diệp Khuynh Thành, từ ngày ta tỏ tình với nàng ta đã bắt đầu viết, ngày nào cũng viết một lá, chưa bao giờ gián đoạn, cho tới bây giờ ta đã biết tổng cộng một trăm hai mươi mốt lá thư. Ta tin tưởng chân thành kiên định sẽ được báo đáp, nàng sẽ hiểu được chân tình của ta, mà nàng sớm muộn gì cũng sẽ mở lòng vì ta!"
"Đại huynh đệ, mặc dù ngươi là tình địch của ta, nhưng ta cũng phải khen ngợi tấm chân tình của ngươi!"
"Giỏi lắm! Một trăm hai mươi mốt lá thư tình, tình thánh!"
"Ta hy vọng huynh đề ngươi có thể viết nữa, viết tới một nghìn lá, cũng có thể một vạn lá!"
"Nếu như ta là nữ nhân, ta sẽ gả cho ngươi!"
"Ngày nào ta cũng nhìn chằm chằm, nếu ngươi dám viết thiếu một lá ta sẽ không tha cho ngươi!"
"Đại huynh đệ, hy vọng ước mơ của ngươi trở thành sự thật!"
....
Bên dưới rộ lên tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng hỏi: "Tử Thanh ca cơ, có phải mỗi ngày Khuynh Thành đều nhận được một lá tình thư không?"
Lý Tử Thanh nghiêm túc gật đầu: "Quả thật nhận được!"
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: "Hắn ta xử lý như thế nào?"
Lý Tử Thanh trả lời: "Xem cũng không xem, đốt ngay tại chỗ!"
Lâm Bắc Phàm nhìn Sở Vân Phi đang kích động, nháy mắt một cái, thất thần hỏi: "Nếu như Diệp Khuynh Thành biết hôm nay Sở Vân Phi làm thế này, ngươi cảm thấy hắn ta sẽ làm gì?"
Lý Tử Thanh thất thần trả lời: "Có thể là muốn giết người!"
Hai người cùng nhau nhìn Sở Vân Phi, trong lòng mặc niệm.
Cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người, Sở Vân Phi vô cùng kích động: "Đa tạ! Đa tạ mọi người đã ủng hộ! Sở Vân Phi ta lập lời thề ngay ở đây, sau này mỗi ngày ta sẽ viết một bức thư tình, viết để khen ngợi ca tụng Khuynh Thành, ta muốn tình yêu của ta và Khuynh Thành lưu danh bách thế!"
"Huynh đệ, ta phục ngươi!"
"Ta tin là Diệp Khuynh Thành nhất định sẽ cảm động vì ngươi!"
"Nhất định các ngươi sẽ hạnh phúc đến già!"
...
Lại là tiếng vỗ tay như sấm động.
Sở Vân Phi càng kích động: "Đa tạ, đa tạ mọi người! Hôm nay ai mua sách sẽ được giảm năm phần trăm!"
Lâm Bắc Phàm và Lý Tử Thanh đã không nhịn được nữa mà nhắm mắt.
Hành động đi tìm chỗ chết như vậy, họ không đành lòng nhìn nữa.
Cuối cùng Lâm Bắc Phàm lại đưa cho hắn ta mấy tấm linh phù cứu mạng, hơn nữa còn nhìn hắn ta thật lâu, bởi vì hắn sợ cái nhìn này là vĩnh biệt.
"Lâm huynh, không phải ban nãy ngươi đã đưa rồi sao, sao ngươi lại đưa linh phù cho ta nữa?" Sở Vân Phi cảm thấy tò mò.
"Thế sự vô thường, nên chuẩn bị thêm mấy tấm thì hơn!" Lâm Bắc Phàm vỗ vào vai Sở Vân Phi, tràn đầy tình cảm nói: "Sở huynh đệ ngươi yên tâm, cả đời ta sẽ không bao giờ quên ngươi, ngươi sẽ luôn sống mãi trong lòng ta!"
Sở Vân Phi: "???"
Sau đó Lâm Bắc Phàm đi về phía Tiêu Viêm, nghiêm túc nói: "Tiêu huynh, nghe nói ngươi chuẩn bị đi tìm Thời Không Lâu Chủ cầu dị hỏa?"
Tiêu Viêm gật đầu, lộ ra một nụ cười tự tin: "Quả thật như vậy. Trước đó ta còn từng tới Bán Tiên Cư, nhận được sự khẳng định của Nhiếp đại sư, hắn ta nói chuyến này ta đi nhất định sẽ có thu hoạch."
Lâm Bắc Phàm nặng nề nói: "Tiêu huynh, chúc ngươi chuyến này thuận lợi!"
"Ừm?" Tiêu Viêm cảm thấy khó hiểu.