Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 224 - Chương 224. Giang Nam Cao Thủ, Lần Lượt Ra Sân!

Chương 224. Giang Nam cao thủ, lần lượt ra sân! Chương 224. Giang Nam cao thủ, lần lượt ra sân!

Trong lúc nhất thời, mọi người đều trầm mặc.

Nhiếp Bán Tiên mệt mỏi nói: "Chư vị, có thể gần đây sử dụng thiên nhãn qua độ, quá mệt mỏi, xem không quá chính xác, mọi người không nên coi lời ta nói là thật! Ta nghỉ dưỡng sức một đoạn thời gian, sau đó mới tiếp tục xem cho các ngươi!"

"Thì ra là dùng mắt quá độ, khó trách lại lấy được câu trả lời quỷ dị như vậy!"

"Ta đã nói Khuynh Thành nữ thần tuyệt đối không phải người như vậy!"

"Diệp Khuynh Thành trong lòng ta thuần khiết hoàn mỹ như thế, sao có thể là nữ nhân thủy tính dương hoa được?"

"Nói cách khác chúng ta vẫn còn hy vọng?"

...

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ngay cả hai huynh đệ vừa đội nón xanh cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Hai nam cùng chung một nữ, bọn họ không chấp nhận nổi!

Bên trong phòng bao số một, Lâm Bắc Phàm bật cười.

"Sao thế, sao đột nhiên ngươi lại bật cười?" Bạch Thanh Thanh hỏi.

"Không có gì, chỉ là đột nhiên ta nghĩ đến chuyện buồn cười mà thôi!" Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng kéo tay nhỏ của Bạch Thanh Thanh: "Thanh Thanh, ở đây có mở cược, muội có muốn chơi một chút không, cược xem thắng hay thua?"

Chưởng quỹ Thời Không Lâu Hồ Quảng Sinh rất biết làm ăn, không chỉ khiến cuộc tranh tài trở nên nổi tiếng, còn mở cả bàn cược.

Đủ loại cách chơi đều có, hấp dẫn rất nhiều người bỏ tiền vào trong.

Trận Thành Thị Chi Chiến đầu tiên này đã hấp dẫn hơn ba trăm ức tiền đặt cược!"

Tất nhiên Thời Không Lâu chỉ phụ trách tổ chức mở sòng, không làm nhà cái. Nhưng họ lại lấy phí quản lý khủng khiếp, đến 10%, ai thắng thì phải móc ra 10%, tuy vậy nhưng vẫn có rất nhiều người đổ xô vào.

"Không có hứng thú!" Bạch Thanh Thanh liếc mắt: "Mấy trận tranh tài này chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra thắng thua, có thể kiếm được mấy đồng?"

"Không, sẽ có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn phát sinh!"

Không lâu sau, Thành Thị Chi Chiến lần đầu tiên, Giang Nam thành VS Cự Mộc thành, cuối cùng cũng khai chiến.

Kết quả Giang Nam thành tưởng đoạt quán quân lại xuất quân bất lợi, liên tục thua hai trận, tạo nên sóng to gió lớn.

Tới hiệp thứ ba, cuối cùng tình huống cũng trở nên tốt hơn, nhưng vẫn có thắng có thua.

Sau sáu hiệp liên tiếp, Giang Nam thành VS Cự Mộc thành 2:4, Cự Mộc thành tạm thời dẫn trước hai điểm.

Loại tình thế này khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Chủ yếu là vì thiên kiêu Giang Nam quật khởi quá nhanh, hầu như toàn bộ đều đã tiến vào giai đoạn sau của Siêu Phàm cảnh giới, dẫn đến đám nhân tài mới nổi không theo kịp tốc độ quật khởi.

Đến hiệp thứ bảy, cuối cùng Kiếm Đạo Độc Tôn La Thiên Quân cũng lên đài, đối thủ của hắn ta là cao thủ Siêu Phàm cửu giai lâu năm, tên Ngọc Cương, cũng dùng kiếm giống hắn ta, chỉ có điều thứ người này dùng là phi kiếm, có thể thấy hắn ta là một tu chân giả.

Ngọc Cương vừa nhìn thấy đối thủ của mình chỉ là một hậu bối Siêu Phàm thất giai quật khởi sau, hắn ta lập tức vui vẻ cười ha hả: "Tiểu bối, Giang Nam phái ngươi tới đối phó ta? Là các ngươi khinh thường ta hay ta khinh thường các ngươi nhiều hơn?"

"Trong vòng ba chiêu, ngươi tất bại!" La Thiên Quân lạnh lùng nói.

"Xem ra các ngươi vừa phái ra một tên ngu ngốc!" Ngọc Cương tiếp tục cười ha hả: "Hai người chúng ta chênh lệch hai giai, hơn nữa ta còn là tu chân giả cường đại, mà ngươi chỉ là một kiếm tu bình thường. Muốn thắng ta? Kiếp sau đi!"

"Ngươi nói nhảm quá nhiều!" La Thiên Quân lấy bảo kiếm của mình ra.

Tình thế của Giang Nam hôm nay vô cùng không lạc quan.

Chỉ cần thua một trận nữa, Giang Nam sẽ thua hoàn toàn.

Rất nhiều lão sư cảm thấy bọn họ nên rút La Thiên Quân về, thay một cao thủ Siêu Phàm cửu giai cường đại ra sân, như vậy hẳn sẽ ổn hơn nhiều.

Nhưng viện trưởng Giang Trường Thanh vẫn rất bình tĩnh: "Mọi người yên tâm, trận chiến này tất thắng!"

Trong phòng bao số hai mươi ba, có hai kiếm tu cường đại cũng đang thảo luận về trận chiến này.

"Tây Môn Xuy Tuyết, nghe nói ngươi phái đồ đệ của mình ra dự thi? Hơn nữa ngươi còn lấy hết tất cả số tiền kiếm được mấy ngày qua ra đặt cho đồ đệ ngươi thắng?" Diệp Cô Thành không nhịn được hỏi.

Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng gật đầu.

Vừa nghĩ đến việc vị vừa là địch nhân vừa là bằng hữu của mình vì kiếm tiền mà làm ra chuyện như vậy, Diệp Cô Thành lại cảm thấy buồn cười.

Nếu kêu hắn ta đi làm những chuyện này, thật đúng là làm khó hắn ta.

Lý Tầm Hoan ngồi bên cạnh nhấp một hớp rượu hỏi: "Ngươi đã cược bao nhiêu tiền?"

"Không nhiều, hai mươi ức."

Lý Tầm Hoan và Diệp Cô Thành nhìn nhau. Số tiền cược này thật quá lớn, xem ra hắn quyết không thành công thì cũng thành nhân.

"Ta có niềm tin với đồ đệ của mình!"

Lúc này, phía trên đài thi đấu, trận La Thiên Quân VS Ngọc Cương cuối cùng cũng bắt đầu.

Mặc dù đối phương chỉ là một cao thủ Siêu Phàm thất giai nhỏ nhoi, nhưng Ngọc Cương vẫn thận trọng ứng đối, hắn ta xuất ra pháp bảo của mình là một thanh hắc sắc phi kiếm khổng lồ, lập tức bổ xuống.

"La Thiên Kiếm Khí, Hữu Lai Vô Hồi!"

"La Thiên Kiếm Khí, Nhất Vãng Vô Tiền!"

"La Thiên Kiếm Khí, Phán Định Sinh Tử!"

Chỉ nháy mắt, La Thiên Quân đã tung ra đại chiêu, hơn nữa còn là ba đại chiêu liên tục...

Hắc sắc phi kiếm của Ngọc Cương bị đánh bay, pháp bảo phòng ngự của hắn ta cũng bị đánh vỡ, thân thể bị xuyên qua, bị diệt.

Lúc hắn ta lại lần nữa xuất hiện đã xuất hiện bên ngoài sân.

Đây là cơ chế bảo hộ của sân đấu, song phương có thể đại chiến sinh tử trong sân, nhưng người chết cũng không chết thật, chỉ bị truyền tống ra bên ngoài sân đấu, đồng thời điều ngày cũng có nghĩa người đó thua.

Mặt Ngọc Cương tràn đầy khó tin: "Ta... bị đánh bại?"

Trong sân đấu, sau khi liên tục phát ra ba đại chiêu, La Thiên Quân cũng mệt mỏi nằm trên đất: "Ta thắng rồi!"

Toàn trường chấn động, mọi người thích nhất là xem trận đấu lấy yếu thắng mạnh như thế này.

Trong phòng bao số hai mươi ba, Lý Tầm Hoan và Diệp Cô Thành chắp tay chúc mừng Tây Môn Xuy Tuyết: "Chúc mừng ngươi Kiếm Thần, bỏ ra hai mươi ức, lời được tám mươi ức, ngươi có thể dùng số tiền đó ngây người trong Thời Gian Ốc tám mươi ngày liên tục!"

"Sớm biết vậy ta cũng cược, đổi chút tiền về tiêu vặt, giá cả trong Thời Không Lâu quá mắc."

Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói: " Sai rồi, là một trăm sáu mươi ngày!"

Hai người cười ha hả.

Đến hiệp thứ tám, Na Tra không kịp chờ đợi đạp Phong Hỏa Luân vọt ra, lập tức nhận được sự hoan hô của khán giả Giang Nam.

"Tiểu anh hùng thành thị, tiếp theo nhờ ngươi!"

"Dùng Hỏa Tiêm Thương của ngươi đâm chết đối phương đi, chúng ta chờ ngươi thắng lợi trở về!"

"Na Tra, ta đã cược hết cho ngươi thắng!"

"Ngươi phải cố lên, đảo ngược tình thế trước mắt!"

...

Na Tra đắc ý vô cùng, cũng vui vẻ vô cùng, đây là võ đài mà hắn ta vẫn luôn mơ ước!

Na Tra ta nhất định sẽ trở thành đại anh hùng được tất cả mọi người chú ý!

Na Tra đẹp trai bỏ Hỏa Tiêm Thương qua một bên, quăng ra vài tia hỏa hoa chói mắt, lớn tiếng nói: "Mọi người yên tâm, Na Tra ta nhất định sẽ mang thắng lợi trở về! Lão đầu kia, ngươi chuẩn bị xong chưa?"

Cự Mộc thành lại lần nữa phái ra một cao thủ Siêu Phàm cửu giai lâu năm, kinh nghiệm phong phú, tên Nhược Lôi, lúc này, bị một tiểu thí hài khinh bỉ, sắc mặt hắn ta vô cùng khó coi: "Tiểu hài kia, đừng ngông cuồng, ta sẽ cho ngươi thấy được thế nào gọi là trời cao đất rộng!"

"Bớt nói nhảm, xem chiêu!" Na Tra đạp lên Phong Hỏa Luân bay tới.

Hai người nhanh chóng đánh đấu.

Ban đầu còn lực lượng tương đương, nhưng sau khi Na Tra biến thân, đối phương hoàn toàn không địch lại, mới hai chiêu đã bị đào thải khỏi sân.

Bình Luận (0)
Comment