Dạy người khác dùng tiền?
Nhiếp Bán Tiên ta không cần mặt mũi sao?
Nhiếp Bán Tiên cười cười xấu hổ: "Vấn đề này của ngươi ta thật không cách nào giúp ngươi, dù sao việc dùng tiền này ai cũng biết, nhưng là tiêu vừa nhanh vừa nhiều tương đối khó, ta nghĩ từ cổ đến kim chưa từng có người gặp được vấn đề giống như ngươi!"
Kim Bất Hoán biểu thị rất đồng ý: "Đúng vậy, muốn tiêu hết tiền quá khó khăn! Hơn một năm nay ta liều mạng tiêu tiền, cũng chỉ mới tiêu được mấy ngàn ức mà thôi! Nếu không phải có Lâm huynh giúp ta, chỉ sợ ta còn không tiêu được tới mức này. Dùng tiền thật sự quá khó khăn!"
Lúc này, trong lòng mọi người không hẹn mà cùng toát ra một câu: Tiện nhân đúng là già mồm!
Có người không chịu được nói: "Thổ hào, chúng ta làm bằng hữu đi, ta tiêu tiền giúp ngươi!"
Kim Bất Hoán liếc xéo hắn ta: "Muốn làm bằng hữu của ta, dùng tiền giúp ta? Trên người ngươi có thứ gì đáng để ta tiêu tiền?"
Người kia kiêu ngạo nói: "Ta là Siêu Phàm luyện đan sư, ta có thể luyện chế ra đan dược sau đó bán giá cao cho ngươi!"
Người kia bày ra đan dược mình luyện chế được.
Kim Bất Hoán phỉ nhổ: "Xéo đi! Chỉ dựa vào trình độ luyện đan này của ngươi, tất cả đan dược cộng lại còn không đáng 100 vạn, quả thực là phế vật trong phế vật! Mặc dù ta thích dùng tiền, nhưng sẽ không dùng tiền mua đống vô dụng này của ngươi! Đây là 100 vạn, ngươi cút đi!"
Người kia xấu hổ trốn.
Lại có người không nhẫn được: "Mập mạp chết bầm, đừng nói mấy lời tràn ngập hơi tiền như vậy! Chúng ta đến xin nhờ đại sư chỉ điểm, không phải tới xem ngươi trang bức khoe của!"
Những người khác vô cùng tán đồng, ngay cả Nhiếp Bán Tiên cũng muốn nhanh chóng bỏ qua lượt này.
Sau đó rút thăm lắc số, ai rút người đó hỏi.
Người sở hữu Hệ thống Văn Hào Sở Vân Phi kinh hỉ kêu to: "Ha ha, ta rút trúng thẻ thứ hai!"
Truyền nhân của Tiểu Lý Phi Đao Lý Mạn Thanh cũng kêu thành tiếng: "Ta rút trúng thẻ thứ ba, có cơ hội đặt câu hỏi!"
Cuối cùng cũng có hai người thoạt nhìn tương đối bình thường, Nhiếp Bán Tiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Ngươi có vấn đề gì cứ hỏi đi, lão phu nhất định sẽ toàn lực mà làm, giúp ngươi chỉ điểm sai lầm!"
Sở Vân Phi vô cùng kích động, đồng thời cũng vô cùng thấp thỏm: "Đại sư, ta muốn biết, ta muốn biết đời này ta và Diệp Khuynh Thành có duyên phận không? Cuối cùng ta có thể tiến tới với nàng không?"
Hiện trường vỡ tổ.
"Thế mà lại hỏi ra vấn đề như vậy, sớm biết thế ta cũng hỏi!"
"Đây không phải là một đời tình thánh sao?"
"Đại sư, nói cho hắn ta biết không có khả năng, Diệp Khuynh Thành chỉ có thể thuộc về ta, không thuộc về tên ngớ ngẩn này!"
"Ngươi và Diệp Khuynh Thành không có duyên phận, dẹp ý niệm này đi!"
...
Nhìn một đám người trẻ tuổi tranh giành tình nhân, Nhiếp Bán Tiên lộ ra vẻ buồn cười.
Hắn ta cũng biết Diệp Khuynh Thành, đó là một vũ cơ tuyệt mỹ vang dội toàn nhân loại, dáng người mỹ lệ của nàng khiến không biết bao nhiêu nam nhân nhớ thương, khiến không biết bao nhiêu nam nhân ngày đêm khó quên.
Nếu hắn ta trẻ lại 50 tuổi, nói không chừng hắn ta cũng sẽ không nhịn được mà theo đuổi Diệp Khuynh Thành.
Đáng tiếc 50 năm qua kiên định không thay đổi tu luyện bí thuật, tâm hắn ta đã sớm luyện đến cứng cỏi như sắt, đã sớm coi nhẹ tình cảm nam nữ.
Nhưng là, hắn ta cũng nguyện ý lấy thân phận trưởng giả thành toàn đám nam nữ si tình này.
"Được, xem cho ngươi một chút!" Nhiếp Bán Tiên mở thiên nhãn ra.
Ở phòng số một, Lâm Bắc Phàm lộ ra một nụ cười thần bí, tay trái vẽ vòng vòng.
Mở ra thiên nhãn, Nhiếp Bán Tiên nhìn thấy thế giới khác biệt.
Hắn ta phát hiện sợi dây vận mệnh trên người Sở Vân Phi dẫn dắt một người, người kia quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, khiến người ta một chút khó quên, người kia chính là Diệp Khuynh Thành, nữ thần trong suy nghĩ của ngàn vạn nam nhân!
Cùng lúc đó, hắn ta còn phát hiện Diệp Khuynh Thành có chút lạ, thiên cơ trên người như bị che dậy, khiến người ta không thể nhìn rõ.
"Lại là một người thân mang khí vận!"
Nhiếp Bán Tiên chỉ có thể quy về nguyên nhân này, người khí vận càng cao càng khó thăm dò.
Chỉ là, nên biết cũng đã biết, nếu cưỡng ép nhìn trộm tiếp sẽ tổn thương khí vận của mình, được không bù nổi mất.
Nhiếp Bán Tiên thu hồi thiên nhãn.
"Đại sư, tình huống thế nào? Ta và Khuynh Thành..." Sở Vân Phi thấp thỏm hỏi.
Nhiếp Bán Tiên lộ ra một nụ cười hòa ái: "Chúc mừng các ngươi, kiếp này các ngươi hữu duyên, chú định sẽ ở cùng một chỗ!"
"Thật ư? Tạ ơn đại sư! Quả nhiên Ta và Khuynh Thành là một đôi!" Sở Vân Phi kích động khó nói lên lời.
Nếu hiện tại hắn ta không ở sân thi đấu, hẳn hắn ta đã hát vang thành tiếng.
Hiện trường xuất hiện rất nhiều tiếng vỡ nát, rất nhiều người cũng kích động.
"Không! Ta không tin đây là sự thực!"
"Sao nữ thần có thể ở cùng với ngươi? Ngươi chỉ là một con cóc ghẻ!"
"Ngươi vốn không xứng với nữ thần!"
"Diệp Khuynh Thành tuyệt đối sẽ không thích ngươi, nàng chỉ thuộc về ta!"
...
Sở Vân Phi đắc ý nói: "Ta và Khuynh Thành là một đôi trời sinh, đây là đại sư nói!"
Lý Mạn Thanh kích động nói: "Ta tuyệt đối không thể nào tiếp thu được sự thật này! Ta không tin Khuynh Thành sẽ ở cùng một chỗ với con cóc ghẻ ngươi! Đại sư, ta cũng mời ngươi nhìn xem giúp ta, nhìn xem ta và Khuynh Thành có duyên phận hay không?"
Sở Vân Phi lập tức an ủi hắn ta: "Huynh đệ ngươi nên từ bỏ ý niệm này đi, ta biết thất tình đả kích rất lớn tới ngươi, nhưng ngươi và Khuynh Thành đã định vô duyên vô phận, về sau Khuynh Thành sẽ chỉ ở cùng với ta! Tiếp nhận hiện thực đi! Về sau khi chúng ta kết hôn, ta sẽ phát thiệp mời cho ngươi!"
Ngươi xác định đây là an ủi mà không phải đả kích lần hai sao?
"Đại sư, ta cũng muốn xem!"
Lý Mạn Thanh lớn tiếng nói.
Nhìn Lý Mạn Thanh cố chấp như thế, Nhiếp Bán Tiên cười khổ: "Được thôi, ta xem giúp ngươi, nhưng không nên ôm hi vọng quá lớn!"
"Xin nhờ, đại sư!" Lý Mạn Thanh lộ ra một nụ cười khổ, giống như bắt một cọng rơm cuối cùng.
Nhiếp Bán Tiên mở thiên nhãn ra, phát hiện vận mệnh trên người Lý Mạn Thanh cũng dẫn dắt một nữ nhân, nữ nhân kia quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, khiến cho người ta vừa nhìn đã khó có thể quên...
Nhiếp Bán Tiên trầm mặc.
"Đại sư, tình huống thế nào?" Trong đôi mắt tuyệt vọng của Lý Mạn Thanh mang theo một chút chờ mong: "Ta và Khuynh Thành nàng ấy... có duyên phận không?"
"Cái này..." Nhiếp Bán Tiên chậm rãi nói: "Ngươi và Diệp Khuynh Thành cũng có duyên phận."
"Thật?" Lý Mạn Thanh ngạc nhiên kêu lên.
Trong nháy mắt, sắc mặt Sở Vân Phi thay đổi: "Không! Chuyện này sao có thể? Đại sư, vừa rồi rõ ràng ngươi nói ta và Khuynh Thành sẽ ở cùng nhau, sao hiện tại lại biến thành hắn ta và Khuynh Thành?"
Lý Mạn Thanh kịp phản ứng, cũng kêu lên: "Đúng thế, vì cái gì Khuynh Thành hữu duyên với cả hai người chúng ta?"
Nhiếp Bán Tiên cười khan: "Kỳ thật tình huống này cũng có thể lý giải, nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, nữ nhân vì cái gì lại không thể? Có đôi khi nữ nhân cũng sẽ cảm thấy tịch mịch, không nhịn được ăn vụng. Hoặc là lão công trước chết rồi, không nhịn được lại tìm một người khác..."
Nhiếp Bán Tiên che mặt, hắn ta đã không còn mặt mũi nói tiếp.
Lý Mạn Thanh, Sở Vân Phi liếc nhìn nhau, cảm giác trên đầu xanh mơn mởn.
Hiện tại mình có nên xử lý hắn ta, nhổ cỏ sớm hay không?
Kim Bất Hoán không biết sống chết cười ha ha một tiếng, lớn tiếng chúc mừng: "Chúc mừng hai vị đều có thể ở cùng Diệp Khuynh Thành! Lúc nào các ngươi mời người uống rượu mừng, Kim Bất Hoán ta nhất định sẽ tới cổ vũ, phát một bao lì xì lớn cho các ngươi!"
Sở Vân Phi: "..."
Lý Mạn Thanh: "... "