Còn có một người tới, cũng bị mọi người nhiệt tình nghênh đón vào sân thi đấu, đó chính là Nhiếp Bán Tiên tính toán thiên địa.
"Nhiếp đại sư tới rồi, đến phòng riêng của ta đi, phòng riêng của ta vừa lớn lại dễ chịu!"
"Còn chưa cảm tạ đại sư lần trước chỉ điểm, lần này xin để ta làm chủ, cẩn thận khoản đãi đại sư!"
"Đại sư mời đi bên này, vị trí của chúng ta ở phòng số 17!"
"Đại sư mời đến chỗ này của ta, vừa vặn ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi!"
"Đại sư..."
...
Nhiếp Bán Tiên khiêm tốn nói: "Tất cả mọi người đừng như vậy, quá khách khí, lão phu là tĩnh cực tư động (khi trạng thái tĩnh của một vật đạt đến điểm cực hạn, nó sẽ biến thành chuyển động), đến xem náo nhiệt mà thôi, tùy tiện tìm vị trí ngồi một chút là được rồi!"
"Vị trí bình thường nào xứng với thân phận của đại sư?"
"Đúng thế, cho nên vẫn là đến chỗ của ta đi, phòng riêng của ta tầm mắt tương đối rộng rãi!"
"Ta tương đối tốt, phòng số 14 thế nào?"
"Số không cát lợi, đổi cái khác!"
...
Đúng lúc này, Kim Bất Hoán nhảy ra: "Các ngươi đều không cần tranh, ta có phòng số hai, xứng với thân phận của đại sư nhất!"
Thế là, Nhiếp Bán Tiên bị mời đến phòng số hai.
Kết quả một đám người cũng đi theo, chen lấn tiến vào, bên trong bao gian số hai đầy ắp người.
Kim Bất Hoán không hài lòng: "Đây là phòng ta chuẩn bị cho đại sư, không phải cho các ngươi, các ngươi đến từ chỗ nào thì chạy về chỗ đó đi! Đừng trì hoãn nhã hứng xem tranh tài của ta và đại sư!"
Đám người không vui.
"Phòng là phòng riêng của ngươi, nhưng đại sư là đại sư của chúng ta!"
"Đừng tưởng ngươi có mấy đồng tiền thì ngon, nếu không phải ta tới muộn, phòng số hai chính là của ta!"
"Ngươi cái tên toàn thân ám đầy hơi tiền này, tránh xa đại sư ra!"
"Bây giờ ngươi có thể rời đi!"
...
Vô Địch Thần Hào Kim Bất Hoán thật sự muốn vén tay áo lên chơi bọn hắn một trận.
Nhiếp Bán Tiên lộ ra nụ cười hòa ái, trấn an mọi người ngồi xuống: "Nếu tất cả mọi người đã tới vậy cùng xem đi, ta rất thích náo nhiệt. Dù sao không gian nơi này cũng lớn, vị trí cũng đủ."
Nhóm người trước mắt đều là nhân vật đại khí vận, nếu có thể giao hảo hoặc đạt được tình cảm của bọn hắn, với hắn mà nói, đó là có lãi.
"Đại sư nói có lý!"
"Ta nghe lời đại sư, không chấp nhặt với con lợn nhà ngươi!"
"Ta ngồi cạnh đại sư!"
...
Nhìn nhiều nhân vật khí vận như vậy, trong mắt Nhiếp Bán Tiên lóe lên tinh quang, cười ha hả nói: "Bây giờ cách thời gian mở màn tranh tài còn một lúc, vậy ta thừa dịp hiện tại rảnh rỗi lại tính quẻ cho mọi người đi, ba quẻ hôm nay ta cũng còn chưa dùng đến đâu."
Mọi người vội vàng vỗ tay khen hay, bọn hắn tới gần chính là vì mục đích này.
Lúc này, trong phòng số một, ba người một gấu một tinh linh đang ăn mỹ vị trân tu, vui vẻ muốn chết.
Trọng sinh giả An Khả Hân hiếu kì đánh giá con gấu trúc tròn vo, ăn cực kì nhiều này, ở kiếp trước, đây là con gấu trúc có ghi chép vô cùng đặc biệt.
Đặc biệt ở nơi nào?
Đặc biệt giỏi chạy, đặc biệt giỏi ăn, còn có một điểm là vận khí tốt!
Với tư cách là con gấu trúc duy nhất trên đời, cho nên rất nhiều người đều muốn tóm lấy nó, nhưng cho tới nay không người nào có thể đạt được. Cho dù là ngẫu nhiên bị bắt lấy, nó cũng có thể trốn được rất nhanh, hơn nữa còn là ăn sạch tất cả đồ tốt của đối phương rồi mới chạy.
Mỗi lần phát hiện nó, luôn là lúc nó đang ăn gì đó, mà lại thứ nó ăn đều là đồ tốt, kỳ trân dị bảo mà rất nhiều Tôn Giả dành cả đời cũng không ăn được cơ hồ đều tiến vào trong bụng nó, đặc biệt khiến người ta hâm mộ.
Ngắn ngủi không đến trăm năm, con gấu trúc này cơ hồ đã chạy một lượt khắp mỗi tòa thành thị nhân loại.
Chỉ cần nó xuất hiện ở toà thành thị nhân loại nào, toà thành thị nhân loại đó sẽ được bình an, sẽ không bị yêu thú công kích.
Chân sau vừa rời đi, yêu thú nhanh chóng vây thành, vô cùng thần kỳ.
Nó từng tiến vào rất nhiều bí cảnh nguy hiểm cửu tử nhất sinh, thiên kiêu chết hết đám này tới đám khác, Tôn Giả cũng không thể may mắn thoát khỏi, kết quả một con động vật không có chút tu vi nào như nó, thậm chí còn không được tính là yêu thú lại có thể còn sống đi ra, còn ăn sạch đồ tốt bên trong.
Đã từng có người vào trong bí cảnh vẫn luôn đi theo sau gấu trúc, kết quả hữu kinh vô hiểm rời đi.
Cho nên về sau, có người xưng nó là "con gấu của hi vọng", nếu trong lúc nguy hiểm gặp được nó, đi theo nó tuyệt đối không sai.
Kết quả một con gấu trúc đặc biệt như vậy lại rơi vào trong tay Lâm Bắc Phàm.
Thoạt nhìn nó sống còn rất dễ chịu.
An Khả Hân không kìm được nói: "Lâm Bắc Phàm, đây là một con gấu trúc vô cùng đặc biệt, ngươi nhất định phải đối xử tử tế với nó, nó sẽ cho ngươi hồi báo to lớn!"
Gấu trúc yên lặng giơ bảng hiệu lên: Nói đúng!
Lâm Bắc Phàm ghét bỏ nói: "Ta đã đối xử rất tốt với nó rồi, nó muốn cái gì ta lập tức cho nó cái đó. Thế nhưng nó không ngừng gây rắc rối, để ta cõng nồi không biết bao nhiêu lần, hiện tại còn có một đám người đang đuổi theo ta đòi nợ đây!"
Gấu trúc lập tức làm ra vẻ đáng yêu, trả lại nợ nần.
Hai nữ nhân Bạch Thanh Thanh, An Khả Hân cười khanh khách.
Đột nhiên, Lâm Bắc Phàm như cười mà không phải cười nói với An Khả Hân: "Ở phòng số hai đối diện, Nhiếp Bán Tiên đang xem bói, nghe nói tính toán rất chuẩn, một đám người vây quanh nơi đó. Ngươi là tiên tri, đều là người có thể đoán trước tương lai, ngươi có muốn đi chào hỏi hắn ta không?"
"Không cần, ta và hắn không quen biết, về sau có cơ hội lại nói!" An Khả Hân chột dạ.
Người ta là đại sư đoán mệnh chân chính, có được thiên nhãn có thể nhìn thấu rất nhiều thứ.
Mà nàng chỉ là tiên tri hàng lởm, vạn nhất gặp nhau, thân phận trọng sinh giả của nàng bị Nhiếp Bán Tiên nhìn ra thì phải làm sao bây giờ?
Vậy thì thật sự có đại sự xảy ra!
Cho nên hai tháng này nàng một mực trốn tránh Nhiếp Bán Tiên, có thể không gặp thì không gặp.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, không cần phải nhiều lời nữa.
Bên trong phòng số hai, tất cả mọi người đang tranh đoạt ba cơ hội đoán mệnh.
Nhiếp Bán Tiên cười ha ha: "Thẻ thứ nhất đưa cho Kim Bất Hoán đi, dù sao phòng này cũng do hắn cung cấp, có được quyền ưu tiên!"
"Tạ đại sư!" Kim Bất Hoán đại hỉ nói.
Những người khác cho dù có ý kiến, nhưng không dám tỏ thái độ ngay trước mặt đại sư.
Kim Bất Hoán hưng phấn xoa xoa tay, nói: "Đại sư, kỳ thật trong lòng ta vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi ngươi, vấn đề này ta bối rối rất lâu rồi, ta muốn biết phải làm thế nào mới có thể xài tiền nhanh nhất? Mà lại là xài càng nhiều càng tốt?"
Vấn đề này khiến người nghe chán ngán vô cùng, cho dù là Nhiếp Bán Tiên cũng lộ ra nụ cười lúng túng.
Ngươi đang đặt câu hỏi hay đang cố ý khoe của?
Kim Bất Hoán có vẻ rất buồn rầu: "Đại sư, ta có quá nhiều tiền, ta thường thường sẽ buồn rầu vì chính mình không thể tiêu hết tiền! Mỗi lần vừa mở ra mắt, trông thấy cả phòng tiền, trái tim ta lại mệt mỏi!"
Đám người cùng nhau liếc mắt, xác định là khoe của không thể nghi ngờ!
Kim Bất Hoán lại hỏi: "Các ngươi biết chuyện thống khổ nhất trên thế giới này là gì không?"
"Là cái gì?"
Kim Bất Hoán xòe tay: "Đó chính là người còn sống, tiền không xài hết!"
Đám người: "..."
Kim Bất Hoán thành khẩn nói: "Cho nên ta ở chỗ này khẩn cầu đại sư chỉ điểm, dạy ta cách tiêu xài tiền hiệu suất cao! Thật sự cầu xin!"