Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 229 - Chương 229. Cửa Hàng Của Người Sở Hữu Hệ Thống Văn Hào Bị Đốt!

Chương 229. Cửa hàng của người sở hữu Hệ thống Văn Hào bị đốt! Chương 229. Cửa hàng của người sở hữu Hệ thống Văn Hào bị đốt!

Ngay sau đó, Hà Tu Văn lại liệt kê ra đặc điểm của Tu La Chính Nghĩa, năng lực tra án chinh phục toàn trường.

Đội viên đội tra xét kích động nói: "Có Hà thần thám chỉ đạo, ta tin tưởng chúng ta nhất định có thể nhanh chóng truy nã Tu La Chính Nghĩa về quy án, khôi phục lại thái bình cho La Hán thành!"

"Tu La Chính Nghĩa là một nhân vật hết sức nguy hiểm, ta cũng hi vọng có thể nhanh chóngtruy bắt hắn ta về quy án!" Hà Tu Văn cười nhạt.

Ánh mắt lại nhìn về phía xa, phảng phất như thấy được một bóng người màu đen đang chờ ở nơi đó.

"Tu La Chính Nghĩa, ta tới rồi, ngươi chuẩn bị xong chưa?"

Siêu cấp thần thám Hà Tu Văn xuất thủ, hiệp trợ La Hán thành truy nã Tu La Chính Nghĩa. Chuyện này đưa tới chú ý to lớn, tất cả mọi người đều muốn nhìn xem, đến cùng, là siêu cấp thần thám kỹ cao một bậc, hay Tu La Chính Nghĩa ma cao một trượng?

Nhưng Giang Nam vẫn gió êm sóng lặng như cũ.

Yêu thú không vây thành, cũng không có yêu ma quỷ quái làm loạn, đại sự gì cũng không phát sinh, vô cùng thái bình. Nếu không phải những thành thị khác thường xuyên truyền đến tin tức không tốt lắm, tất cả mọi người đều cho rằng thế giới này đã trở nên thái bình.

Có người nói, hẳn nơi này có quá nhiều Tôn Giả và đỉnh cấp thiên kiêu, cho nên không ai dám làm loạn ở chỗ này.

Còn có Dạ Ma và Thần Ẩn Giả trấn áp càn khôn, Yêu Vương cũng không dám tới.

Thậm chí ngay cả Thời Không lâu chủ thần bí khó lường rất có thể cũng ở chỗ này...

Cho nên, người có điều kiện đều dọn đến Giang Nam, dẫn tới nhân khẩu ở Giang Nam càng ngày càng nhiều, người đã muốn kín người hết chỗ.

Giang Nam viện trưởng Giang Trường Thanh đang suy nghĩ, có nên khuếch trương thành thị không?

Lâm Bắc Phàm vẫn như cũ, thậm chí hắn càng lười hơn, mỗi ngày đều giữa trưa hay chiều muộn mới ra ngoài, trực tiếp đi đến Thanh Bạch Nhân Gia đối diện ăn cơm, ăn xong lại trở về ngủ, hoặc trực tiếp ngủ ở Thanh Bạch Nhân Gia, rất khó có thể thấy bóng dáng hắn.

Cho dù phải lên lớp cũng chỉ lên buổi sáng, hắn trực tiếp vận dụng đặc quyền đề bạt lão gia tử Huyết Trường Không đã có thực lực Siêu Phàm phù sư thành lão sư, sau đó thay hắn giảng dạy chương trình học.

Trừ phi có chuyện gì vui, nếu không hắn tuyệt không thò đầu ra.

Ngược lại gấu trúc càng trở nên chịu khó. Lâm Bắc Phàm đi ngủ, lười quan tâm nó, dẫn đến tên ăn hàng này bị đói, thường xuyên ra ngoài giả đáng yêu tìm ăn, vừa ăn còn vừa lên án chủ nhân của mình, trong bảng hiệu cất đầy lời mắng người.

Trưa hôm nay, Lâm Bắc Phàm lại uể oải đi vào Thanh Bạch Nhân Gia ăn cơm.

Kết quả nhìn thấy manh sủng của mình đang ngồi ở vị trí của hắn, ăn "suất ăn của Lâm Bắc Phàm" một cách say sưa ngon lành.

Cái gọi là suất ăn của Lâm Bắc Phàm, chính là gọi tất cả đồ ăn trên menu.

Lâm Bắc Phàm nhấc nó lên, mặt không đổi sắc nói: "Khó trách gần đây tiền của ta nhanh hết như vậy, hóa ra là tên ăn hàng ngươi quấy phá, ngươi nói ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?"

Gấu trúc vươn hai cái vuốt gấu đáng yêu ra, quyền đấm cước đá với Lâm Bắc Phàm.

Đáng tiếc chân quá ngắn, đánh không đến.

Nó lập tức giơ bảng hiệu lên: Ta là manh sủng của ngươi, ăn gạo nhà ngươi thì đã sao?

Lâm Bắc Phàm cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy nó nói rất hay rất có đạo lý, thế là không tiếp tục truy cứu, buông nó ra tiếp tục ăn.

Không lâu sau, đồ ăn của Lâm Bắc Phàm cũng được bưng lên.

Thơm ngào ngạt, gấu trúc nhìn mà chảy nước miếng, chậm rãi dịch tới, muốn ăn thêm bữa nữa.

Lâm Bắc Phàm đẩy nó ra: "Ngươi đã ăn xong rồi, đây là của ta!"

Gấu trúc lập tức giơ bảng lên: Chủ nhân, xin thương xót!

Còn thuận tiện làm ra vẻ đáng yêu!

Đáng tiếc Lâm Bắc Phàm không bị lừa, ăn sạch tất cả mọi thứ ngay trước mặt gấu trúc, một hạt cơm cũng không để lại cho nó.

Khiến gấu trúc tức đến nỗi ríu rít kêu to, sau đó thở phì phò chạy ra.

Bạch Thanh Thanh oán trách: "Người lớn đùng rồi, còn so đo với một con gấu trúc?"

Lâm Bắc Phàm mười phần bình tĩnh: "Đó cũng không phải con gấu trúc bình thường, nó gây phiền phức cho ta, ta cũng không biết nên nói thế nào, nếu không phải ta còn có mấy phần thực lực, chỉ sợ đã bị người khác lăng trì!"

Bạch Thanh Thanh che miệng cười: "Đây có phải chủ nào thì tớ ấy?"

Lâm Bắc Phàm: "..."

Đương nhiên, cuối cùng Lâm Bắc Phàm chết không thừa nhận.

Lâm Bắc Phàm kiên quyết cho rằng, hết thảy sai lầm đều là gấu trúc sai, hắn chỉ là người bị hại mà thôi.

Lúc này, người sở hữu Hệ thống Văn Hào Sở Vân Phi bày ra vẻ than ngắn thở dài đi tới Thanh Bạch Nhân Gia.

Trên mặt Lâm Bắc Phàm lập tức dâng lên nụ cười vui vẻ, đưa tay chào hỏi: "Sở huynh đệ, ta ở chỗ này!"

"Khó có được trông thấy Lâm lão sư một lần!" Sở Vân Phi vui vẻ đi tới ngồi xuống, trịnh trọng nói: "Đầu tiên nói trước, chúng ta tự trả tiền, ta không có tiền mời ngươi ăn cơm, nếu Lâm lão sư muốn mời ta ăn một bữa, ta cũng không để ý!"

Lần trước, vì cảm tạ Lâm Bắc Phàm chỉ điểm sai lầm, hắn ta đặc biệt mời Lâm Bắc Phàm ăn một bữa ở Thanh Bạch Nhân Gia...

Chỉ một bữa đó đã khiến túi tiền của hắn ta khốn khổ, cuối cùng không thể không khẩn cấp vay ít tiền từ chỗ Diệp Phàm.

Bây giờ nghĩ lại mà lòng còn sợ hãi, thật đáng sợ.

Lâm Bắc Phàm cười: "Yên tâm, ta đã ăn xong, ngươi tùy ý!"

"Vậy là tốt rồi!" Sở Vân Phi nhẹ nhàng thở ra.

Lâm Bắc Phàm vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, hỏi: "Nhìn ngươi sầu mi khổ kiếm, đã xảy ra chuyện gì?"

"Còn không phải là tiệm sách bị làm khó?" Sở Vân Phi nghiến răng nghiến lợi nói: "Cửa hàng sách của ta lại bị người đốt, lần này đã là lần thứ bảy rồi. Tiếp tục như vậy nữa ta thật không cách nào làm ăn. Trong lòng ta đang đau khổ, cho nên mới tới nơi này ăn chút cơm làm dịu tâm tình."

"Biết là ai làm sao?"

Sở Vân Phi nghiến răng nghiến lợi: "Ta hoài nghi đây là tình địch làm, bọn hắn đố kỵ quan hệ giữa ta và Diệp Khuynh Thành, cho nên chỉ có thể áp dụng loại phương thức cực đoan này. Ta chuẩn bị mời siêu cấp thần thám Hà Tu Văn tới điều tra việc này giúp ta, ai đốt tiệm của ta, ta sẽ khiến người đó nợ máu trả bằng máu!"

Trên mặt Lâm Bắc Phàm lộ ra nụ cười quái dị.

Người đốt cửa hàng này hắn biết rất rõ ràng, đây không phải tình địch gì cả, là bản thân Diệp Khuynh Thành.

Ngươi khiến dư luận xôn xao huyên náo như vậy, người ta không buồn nôn muốn chết mới là lạ!

Không đối phó được bản thân ngươi, chỉ có thể đốt cửa hàng của nhà ngươi cho hả giận!

Lâm Bắc Phàm đưa ra một đề nghị: "Sở huynh, ngươi có thể cân nhắc tới chuyện mở cửa hàng trong Thời Không Lâu, như vậy không ai dám làm loạn."

Sở Vân Phi phát điên: "Kỳ thật ta cũng rất muốn làm như thế! Khổ là tiền thuê trong Thời Không lâu thực sự quá đắt, ngay cả một mét vuông ta cũng không thuê nổi! Ta đang tính toán mau chóng kiếm nhiều tiền, tranh thủ sớm ngày có thể mở cửa hàng trong Thời Không Lâu!"

Sở Vân Phi cơm nước xong xuôi liền chạy về.

Bình Luận (0)
Comment