"Lâm Bắc Phàm, ta biết ngay ngươi ở chỗ này!" Trọng sinh giả An Khả Hân nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, ngạc nhiên nói.
Lâm Bắc Phàm uể oải nằm trên ghế, hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"
An Khả Hân liếc mắt: "Không có chuyện thì không thể tới tìm ngươi?"
Lâm Bắc Phàm chững chạc đàng hoàng mà nói: "Ta rất bận rộn!"
"Xéo đi! Trên thế giới chỉ sợ không người nào nhàn hơn ngươi!" An Khả Hân ngồi xuống bên người Lâm Bắc Phàm, sau đó cười nói với Bạch Thanh Thanh: "Bạch tỷ tỷ, cho ta một phần cơm chiên trứng đi, còn có canh hoa Tử Kinh!"
"Được rồi, lập tức tới ngay!" Bạch Thanh Thanh đi vào phòng bếp.
An Khả Hân vừa quay đầu lập tức nhìn thấy gương mặt mong đợi cực kì, thế là nàng dữ dằn nói: "Không cần nhìn ta, ta tuyệt đối sẽ không mời ngươi ăn cơm!"
Lâm Bắc Phàm lại khôi phục vẻ uể oải.
Đồ ăn được đưa lên, An Khả Hân bắt đầu ăn như hổ đói, vừa ăn vừa nói: "Ngươi cũng không biết gần đây ta bận tới mức nào!"
"Có thể bận tới mức nào? Gần đây không phải ca múa thái bình sao?" Lâm Bắc Phàm ợ một hơi: "Ngươi xem, hiện tại cuộc sống của ta càng thoải mái hơn trước, mỗi ngày ăn no rồi ngủ, ngủ xong lại ăn, đã sắp quên mất đây là thời đại yêu thú vây thành."
"Đó là do tiểu tức phụ của ngươi thương ngươi, không bắt ngươi phải làm việc!" An Khả Hân nuốt miếng cơm chiên cuối cùng, sau đó lập tức uống một hớp canh, lúc này mới nói: "Biết việc của Tu La Chính Nghĩa không?"
"Đương nhiên biết, thế nào? Người này thật trâu bò, khiến toàn bộ thành thị thần hồn nát thần tính, người người cảm thấy bất an, nghe nói siêu cấp thần thám đã đi qua, trước mắt vẫn chưa bắt được người!" Lâm Bắc Phàm cười trên nỗi đau của người khác nói.
"Hắn thì sướng rồi, chúng ta khổ mệt!" An Khả Hân cằn nhằn nói: "Tu La Chính Nghĩa quá nguy hiểm, không để ý an nguy của học viện và thành thị, trực tiếp vận dụng tư hình, còn tạo ra khủng hoảng to lớn, khiến thành thị rối tinh rối mù. Giang Nam chúng ta cũng sợ hắn ta thuận theo Truyền Tống Trận tới gây sự, cho nên mọi người đều đang gấp gáp ngày đêm tuần tra giám thị."
Lâm Bắc Phàm xem thường: "Thế nhưng người ta thật sự làm chuyện tốt, những người không coi kỷ luật ra gì kia chẳng lẽ không nên giết sao?"
"Nhưng phương pháp quá cực đoan! Có một số tội ác còn chưa được điều tra rõ ràng hắn ta đã giết người, ai biết hắn ta giết là người tốt hay người xấu, hay đang báo thù riêng? Mà lại, trước kia hắn ta giết Phàm Nhân cảnh giới, hiện tại ngay cả cao thủ Siêu Phàm cảnh giới hắn ta cũng giết, những người kia đều là sinh lực của nhân tộc, là lực lượng trung kiên trong việc đối kháng yêu thú, để hắn ta giết tiếp như vậy còn đúng sao? Cho nên rất nhiều người đều có ý kiến!"
Lâm Bắc Phàm giật mình: "Hóa ra là dẫn ra đại lão phía sau!"
An Khả Hân lườm hắn một cái, sao hắn có thể nói lời thật ra như vậy?
An Khả Hân cảm giác từ sau khi mình trở thành Siêu Phàm, khổ mệt muốn chết.
Việc bẩn thỉu cực khổ gì cũng có phần của nàng, lấy tên đẹp là "năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn", đây là con đường thiên kiêu muốn trưởng thành nhất định phải trải qua.
Ban đầu An Khả Hân cũng nghĩ như thế, đồng thời cố gắng làm tốt mỗi một chuyện.
Nhưng vừa nhìn thấy Lâm Bắc Phàm cũng là thiên kiêu, trong lòng nhất thời không thăng bằng.
Cùng là thiên kiêu như nhau, kết quả lúc yêu thú vây thành hắn chỉ cần ra ngoài đùa nghịch uy phong một chút sau đó có thể tránh về, nhiệm vụ học viện sắp xếp bị hắn trực tiếp giao cho học sinh, công việc bẩn thỉu khổ mệt học viện sắp xếp lại bị tiểu tức phụ của hắn chặn lại.
Mỗi ngày ăn no thì ngủ, ngủ xong lại ăn, còn kiếm được không ít tiền, ngày tháng cứ phải gọi là thoải mái!
Kết quả thời điểm bình xét cuối năm, vinh dự lớn nhất lại là hắn!
Giúp đỡ học viện kéo thiên kiêu vạn giới đến học viện làm lão sư, tăng cường lực lượng của học viện!
Bồi dưỡng ra được ba học sinh nhiều lần lập công!
Cuối cùng, còn phát triển Phù Sư viện thành thánh địa của phù sư toàn nhân loại!
Sao đều là thiên kiêu, nhưng chênh lệch lại lớn như vậy?
"Ngươi là tiên tri, ngươi cảm thấy Tu La Chính Nghĩa là dạng người gì? Tương lai sẽ thế nào?"
An Khả Hân rất không vui, nàng muốn hóa bi phẫn thành ăn uống, nói: "Bạch tỷ tỷ, cho ta một phần ăn của Lâm Bắc Phàm, hôm nay ta nhất định phải ăn uống thả cửa, ăn hết tất cả ủy khuất trở về!"
Lâm Bắc Phàm hảo tâm nhắc nhở: "Hiện tại suất ăn của Lâm Bắc Phàm đã có giá 200 vạn, ngươi thật sự muốn ăn sao?"
"..."
An Khả Hân cắn răng: "Ăn! Vì cái gì không ăn? Ta muốn coi đồ ăn thành ngươi mà ăn sạch!"
Lâm Bắc Phàm cảm giác thân thể lạnh lẽo.
Nữ nhân này làm sao vậy, sao lại có oán khí lớn như vậy với hắn?
Đồ ăn rất nhanh đã được đưa lên, An Khả Hân lại bắt đầu lang thôn hổ yết.
Lâm Bắc Phàm hỏi: "Ngươi là tiên tri, hẳn ngươi phải biết Tu La Chính Nghĩa là ai chứ?"
"Không biết!"
"Dáng dấp ra sao?"
"Không biết!"
"Tương lai sẽ như thế nào?"
"Không biết!"
"Quyết đấu với thần thám cao cấp, cuối cùng rốt cục ai thắng ai thua?"
"Không biết!"
"Sao hỏi gì ngươi cũng không biết? Vị tiên tri như ngươi cũng quá kém đi!" Lâm Bắc Phàm phàn nàn.
"Tiên tri cũng không thể việc gì cũng biết có được không? Cho dù ngươi đi hỏi Nhiếp Bán Tiên, hắn ta cũng không biết!" An Khả Hân cảm thấy tâm mệt, đồng thời còn cảm thấy rất hối hận.
Từ sau khi nói láo tự xưng tiên tri, gia hỏa này cứ rảnh rỗi không có việc gì lại đi hỏi nàng.
Kiếp trước nàng chỉ là một luyện đan sư nho nhỏ, cả một đời đều ở trong Giang Nam, sao có thể biết việc của những thành thị khác?
Cho dù biết cũng là những việc tương đối lớn, việc khác nàng đều lười quan tâm.
Liên quan tới Tu La Chính Nghĩa, nàng cũng chỉ biết đại khái.
Đây là một phần tử phạm tội khiến người nhức đầu vô cùng, khiến La Hán thành lòng người bàng hoàng.
Nhưng người này lại rất có uy vọng trong dân gian, bởi người bị hắn ta trừng phạt đều là tu luyện giả bắt nạt dân cúng, vì dân chúng đòi lại rất nhiều công đạo, có người còn dựng bài vị trường sinh cho hắn ta.
Chính vì có hắn ta tồn tại chấn nhiếp, các tu luyện giả mới thu liễm hơn.
Cuối cùng sau khi Truyền Tống Trận liên thông các đại thành thị, La Hán thành cũng mời siêu cấp thần thám Hà Tu Văn tới, thế là hai người triển khai nhiều trận quyết đấu, lúc nàng trùng sinh còn bất phân thắng bại.
Hai người đều chấp hành chính nghĩa, chỉ là phương pháp khác biệt, lập trường cũng khác biệt, nhưng không trở ngại hai người thưởng thức lẫn nhau.
Hai người bọn họ tạo thành quan hệ vừa là địch vừa là bạn.
Bọn hắn còn liên thủ đào móc ra một thế lực phản động giấu trong xã hội loài người...
"Đúng rồi, Lâm Bắc Phàm, chúng ta phải cẩn thận một tổ chức!" An Khả Hân thận trọng nói ra: "Ta mơ tới một tổ chức rất kinh khủng, gây rối làm loạn trong xã hội nhân loại của chúng ta, việc ác bất tận, chuyên môn lấy việc họa loạn thiên hạ làm nhiệm vụ của mình! Sau lưng rất nhiều nguy cơ của nhân loại đều có bóng dáng bọn hắn! Trong tương lai, bọn hắn sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn cho nhân loại chúng ta!"
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm ngưng tụ: "Tổ chức kia tên gì?"
"Sát Sinh Điện!"